Trong Chiến tranh Lạnh, Liên Xô và Mỹ đã tập trung mọi nguồn lực để phát triển các loại vũ khí tốt nhất, nhằm so kè với đối thủ. Trong đó có thể kể đến các cặp vũ khí như máy bay MiG-25 với F-15; Tu-95 “Backfire” với B-52; các loại tàu ngầm và xe tăng.Khi Chiến tranh Lạnh kết thúc, Liên Xô được cho là đã mất khả năng cạnh tranh với Mỹ trong nhiều lĩnh vực quan trọng. Sự sụp đổ của tổ hợp công nghiệp-quân sự sau khi Liên Xô tan rã, đã càng làm trầm trọng thêm vấn đề này.Ngày nay, mặc dù quân đội Nga vẫn đáng gờm nhưng nước này vẫn có những yếu điểm lớn khi so với Mỹ. Đầu tiên là máy bay thế hệ thứ 5, cách đây 5 năm, tập đoàn Sukhoi được kỳ vọng sẽ giúp Nga thu hẹp khoảng cách, giữa máy bay chiến đấu tiền tuyến của Mỹ và Nga.Nhưng thực tế ngày nay, chương trình phát triển của Sukhoi đang gặp khó khăn, với các yếu tố kỹ thuật và kinh tế dẫn đến việc giảm đáng kể các đơn đặt hàng dự kiến. Mặt khác, Mỹ đã tích hợp thành công tiêm kích F-22 Raptor vào hoạt động tuyến đầu.Hiện tại Nga tiếp tục chế tạo và vận hành các máy bay chiến đấu hiện đại, nhưng không loại máy bay nào có thể so sánh với Raptor. Cho đến khi Sukhoi ra đời một máy bay mới và đưa vào hoạt động, thì Mỹ vẫn có lợi thế quyết định trong các cuộc chiến trên không.Thứ hai là vũ khí dẫn đường chính xác, mặc dù Nga đã bắt đầu sử dụng rộng rãi các loại vũ khí dẫn đường chính xác ở Syria, nhiều hơn so với thời kỳ ở Gruzia, nhưng nước này vẫn được đánh giá là còn thua kém Mỹ trong việc triển khai các loại vũ khí này.Một phần lý do đến từ sự khác biệt, về học thuyết quân sự, trong khi quân đội Nga có xu hướng ít coi trọng hiệu quả vũ khí dẫn đường chính xác, so với quân đội Mỹ. Nhưng Nga vẫn thiếu kho dự trữ vũ khí dẫn đường chính xác, so với kho vũ khí Mỹ đã xây dựng trong nhiều thập kỷ.Hơn nữa, máy bay Nga thường thiếu các cảm biến đặc trưng, giống các máy bay phương Tây sử dụng trong các nhiệm vụ không đối đất. Điều này khiến cho một chiến dịch không kích của Nga thường kém hiệu quả hơn, so với các đối tác phương Tây.Thứ ba là tổ hợp tình báo-giám sát-trinh sát, trong những năm cuối của Chiến tranh Lạnh, các chuyên gia quân sự Liên Xô hiểu rằng khả năng kết hợp tấn công tầm xa và công nghệ thông tin, sẽ thống trị trong kỷ nguyên quân sự tiếp theo. Và Liên Xô thiếu những đổi mới cần thiết, để cạnh tranh với Mỹ về công nghệ máy tính và truyền thông tiên tiến.Mặc dù các lực lượng Nga đã chiến đấu hiệu quả ở Gruzia, Syria và tăng cường thêm các máy bay không người lái, thiết bị liên lạc hạng nhẹ, dẫn đường vệ tinh và máy tính tốc độ cao. Nhưng Nga vẫn thiếu năng lực tình báo, thông tin liên lạc và khả năng phối hợp.Thứ tư là tàu đổ bộ, năm 2010 Nga ký hợp đồng với Pháp mua 4 tàu tấn công đổ bộ lớp Mistral. Pháp sẽ chế tạo hai chiếc đầu tiên và hỗ trợ Nga xây dựng cặp còn lại. Đây là các con tàu sẽ lấp đầy lỗ hổng lớn trong khả năng tác chiến đổ bộ của Nga, vốn đã không được coi trọng kể từ khi Chiến tranh Lạnh kết thúc.Nhưng thương vụ trên đã không xảy ra. Sự kiện Nga sáp nhập Crimea và khủng hoảng với Ukraine, khiến Pháp hủy bỏ quá trình chuyển giao, cuối cùng Nga không còn tàu chiến đổ bộ hiện đại nào.Nếu Hải quân Nga có được Mistral, chúng có thể đang ở ngoài khơi bờ biển Syria lúc này. Thay vào đó, hải quân Nga phải phụ thuộc vào các tàu cũ hơn, trong khi ngành đóng tàu gặp khó khăn trong việc lắp ráp các tàu lớn, hiện đại.Cuối cùng là lực lượng quân sự, được xem như “vũ khí” quan trọng. Nga đã phát triển một loạt kế hoạch lớn để hiện đại hóa quân đội của mình, nhưng nước này vẫn tiếp tục phải đối mặt với các vấn đề, về cam kết nghĩa vụ quân sự và hạn chế tài chính.Do đó, việc tăng cường thêm lực lượng lính nghĩa vụ, bên cạnh lực lượng chính quy sẽ giúp nâng cao hiệu quả quân sự của Nga. Quân đội Nga vẫn cực kỳ nguy hiểm và các chuyên gia vẫn tin rằng, Nga thấu hiểu những thiếu sót trong lĩnh vực quân sự của mình và đang nỗ lực để khắc phục các vấn đề này. Nguồn ảnh: Pinterest. Sức mạnh quân sự của Moscow trong những ngày tháng cuối cùng trước khi Liên Xô tan rã.
Trong Chiến tranh Lạnh, Liên Xô và Mỹ đã tập trung mọi nguồn lực để phát triển các loại vũ khí tốt nhất, nhằm so kè với đối thủ. Trong đó có thể kể đến các cặp vũ khí như máy bay MiG-25 với F-15; Tu-95 “Backfire” với B-52; các loại tàu ngầm và xe tăng.
Khi Chiến tranh Lạnh kết thúc, Liên Xô được cho là đã mất khả năng cạnh tranh với Mỹ trong nhiều lĩnh vực quan trọng. Sự sụp đổ của tổ hợp công nghiệp-quân sự sau khi Liên Xô tan rã, đã càng làm trầm trọng thêm vấn đề này.
Ngày nay, mặc dù quân đội Nga vẫn đáng gờm nhưng nước này vẫn có những yếu điểm lớn khi so với Mỹ. Đầu tiên là máy bay thế hệ thứ 5, cách đây 5 năm, tập đoàn Sukhoi được kỳ vọng sẽ giúp Nga thu hẹp khoảng cách, giữa máy bay chiến đấu tiền tuyến của Mỹ và Nga.
Nhưng thực tế ngày nay, chương trình phát triển của Sukhoi đang gặp khó khăn, với các yếu tố kỹ thuật và kinh tế dẫn đến việc giảm đáng kể các đơn đặt hàng dự kiến. Mặt khác, Mỹ đã tích hợp thành công tiêm kích F-22 Raptor vào hoạt động tuyến đầu.
Hiện tại Nga tiếp tục chế tạo và vận hành các máy bay chiến đấu hiện đại, nhưng không loại máy bay nào có thể so sánh với Raptor. Cho đến khi Sukhoi ra đời một máy bay mới và đưa vào hoạt động, thì Mỹ vẫn có lợi thế quyết định trong các cuộc chiến trên không.
Thứ hai là vũ khí dẫn đường chính xác, mặc dù Nga đã bắt đầu sử dụng rộng rãi các loại vũ khí dẫn đường chính xác ở Syria, nhiều hơn so với thời kỳ ở Gruzia, nhưng nước này vẫn được đánh giá là còn thua kém Mỹ trong việc triển khai các loại vũ khí này.
Một phần lý do đến từ sự khác biệt, về học thuyết quân sự, trong khi quân đội Nga có xu hướng ít coi trọng hiệu quả vũ khí dẫn đường chính xác, so với quân đội Mỹ. Nhưng Nga vẫn thiếu kho dự trữ vũ khí dẫn đường chính xác, so với kho vũ khí Mỹ đã xây dựng trong nhiều thập kỷ.
Hơn nữa, máy bay Nga thường thiếu các cảm biến đặc trưng, giống các máy bay phương Tây sử dụng trong các nhiệm vụ không đối đất. Điều này khiến cho một chiến dịch không kích của Nga thường kém hiệu quả hơn, so với các đối tác phương Tây.
Thứ ba là tổ hợp tình báo-giám sát-trinh sát, trong những năm cuối của Chiến tranh Lạnh, các chuyên gia quân sự Liên Xô hiểu rằng khả năng kết hợp tấn công tầm xa và công nghệ thông tin, sẽ thống trị trong kỷ nguyên quân sự tiếp theo. Và Liên Xô thiếu những đổi mới cần thiết, để cạnh tranh với Mỹ về công nghệ máy tính và truyền thông tiên tiến.
Mặc dù các lực lượng Nga đã chiến đấu hiệu quả ở Gruzia, Syria và tăng cường thêm các máy bay không người lái, thiết bị liên lạc hạng nhẹ, dẫn đường vệ tinh và máy tính tốc độ cao. Nhưng Nga vẫn thiếu năng lực tình báo, thông tin liên lạc và khả năng phối hợp.
Thứ tư là tàu đổ bộ, năm 2010 Nga ký hợp đồng với Pháp mua 4 tàu tấn công đổ bộ lớp Mistral. Pháp sẽ chế tạo hai chiếc đầu tiên và hỗ trợ Nga xây dựng cặp còn lại. Đây là các con tàu sẽ lấp đầy lỗ hổng lớn trong khả năng tác chiến đổ bộ của Nga, vốn đã không được coi trọng kể từ khi Chiến tranh Lạnh kết thúc.
Nhưng thương vụ trên đã không xảy ra. Sự kiện Nga sáp nhập Crimea và khủng hoảng với Ukraine, khiến Pháp hủy bỏ quá trình chuyển giao, cuối cùng Nga không còn tàu chiến đổ bộ hiện đại nào.
Nếu Hải quân Nga có được Mistral, chúng có thể đang ở ngoài khơi bờ biển Syria lúc này. Thay vào đó, hải quân Nga phải phụ thuộc vào các tàu cũ hơn, trong khi ngành đóng tàu gặp khó khăn trong việc lắp ráp các tàu lớn, hiện đại.
Cuối cùng là lực lượng quân sự, được xem như “vũ khí” quan trọng. Nga đã phát triển một loạt kế hoạch lớn để hiện đại hóa quân đội của mình, nhưng nước này vẫn tiếp tục phải đối mặt với các vấn đề, về cam kết nghĩa vụ quân sự và hạn chế tài chính.
Do đó, việc tăng cường thêm lực lượng lính nghĩa vụ, bên cạnh lực lượng chính quy sẽ giúp nâng cao hiệu quả quân sự của Nga. Quân đội Nga vẫn cực kỳ nguy hiểm và các chuyên gia vẫn tin rằng, Nga thấu hiểu những thiếu sót trong lĩnh vực quân sự của mình và đang nỗ lực để khắc phục các vấn đề này. Nguồn ảnh: Pinterest.
Sức mạnh quân sự của Moscow trong những ngày tháng cuối cùng trước khi Liên Xô tan rã.