Chồng tôi cái gì cũng tốt, thương vợ, tiền bạc đưa hết cho vợ. Chỉ có điều, anh không thích về nhà vợ. Trước đây, chồng tôi có mâu thuẫn với bố mẹ vợ (do trước kia bố tôi cấm cản) nên bây giờ cứ giận mãi, không buông bỏ được.
Bố mẹ tôi thì cứ nhắc con rể suốt, hỏi khi nào anh về chơi càng khiến tôi khó xử hơn.
Hôm qua nhà tôi có đám giỗ. Tôi theo năn nỉ chồng về nhà vợ chơi một ngày. Nhưng tôi nói thế nào, thiếu điều van xin, anh vẫn không về. Anh nói tôi cứ về trước, tối anh về sau.
Nói hoài không được, tôi đâm cáu kỉnh, bực tức. Tôi kể chuyện với mẹ chồng, vừa kể vừa khóc ấm ức. Mẹ chồng tôi gọi con trai xuống, chỉ nói một câu mà anh im thin thít, đồng ý đi ngay.
"Sau này có con gái, con có muốn vợ chồng con gái mình hạnh phúc, thường về nhà đẻ thăm con không?".
Chồng tôi đứng ngẫm nghĩ một lúc rồi bảo tôi thay quần áo, anh ra đóng cửa tiệm rồi đi. Chồng tôi làm cơ khí, nhận việc làm tại nhà nên tự chủ về thời gian.
Tôi đi thay đồ rồi vẫn nghe mẹ chồng đang dạy dỗ con trai một trận. Nào là phải thường xuyên về nhà vợ cho thân thiết, bồi đắp tình cảm đôi bên, không biết thương vợ bầu bì, cứ để vợ khóc suốt vì mấy chuyện vụn vặt. Nào là sau này có con gái, nó lấy chồng rồi chẳng thèm về nhà nữa cho "sáng mắt" ra...
Tôi nghe mà hả dạ hài lòng. Mẹ chồng tôi đúng là tuyệt vời quá. Trên đường đi, chồng tôi bỗng hỏi bố tôi thích nhất thứ gì để anh mua tặng.
Có lẽ anh đã biết sai và đang tìm cách thay đổi. Tôi biết ơn mẹ chồng nhiều lắm. Bà đúng là quý nhân của cuộc đời tôi mà.
(quanbao...)