Bố mẹ chồng tôi sinh được 5 người con, mọi người làm xa nhà, kinh tế đều khó khăn. Anh chị nào cũng phải đi làm cả ngày, không có tiền thuê người giúp việc, vì thế các anh chị đều gửi con về nhờ mẹ chồng tôi chăm sóc.
Hiện tại bố mẹ đang nuôi 6 đứa cháu, đứa lớn nhất con anh cả đang học lớp 8. 2 đứa nhỏ nhất sinh đôi được hơn 3 tuổi con anh trai thứ 4 của chồng tôi. Thấy các anh chị lần lượt đưa con về cho bố mẹ chăm sóc, chồng tôi nói:
“Sau khi nuôi con cứng cáp 1 chút, vợ chồng mình sẽ đưa con về nhờ ông bà chăm sóc 1 thể. Hàng tháng biếu bố mẹ vài triệu là được”.
Nghe chồng nói mà tôi choáng váng. Tôi nuôi mỗi đứa con mà đã vất vả cực nhọc, ngày không làm được việc, lúc nào cũng trong tình trạng thèm ngủ. Những lúc con ốm đau lại càng mệt mỏi hơn. Vậy mà bà nội phải nuôi những 6 đứa cháu rồi, chồng tôi không thương mẹ lại còn muốn bà vất vả thêm.
Chồng tôi nói ông bà ngoại ốm đau già yếu không chăm sóc được cháu ngoại, không có tiền thuê người làm, tôi nghỉ lâu mất việc, chỉ còn cách gửi về nhờ bà nội chăm sóc. Các anh chị đều gửi con cái cho bố mẹ trông nom, ông bà quý các cháu lắm, có kêu than khổ bao giờ đâu mà tôi phải nghĩ nhiều.

Nghe chồng nói mà tôi choáng váng. (Ảnh minh họa)
Tôi nói:
“Bố mẹ rất mệt mỏi nhưng không dám phàn nàn với con cái, sợ các anh chị lại tị nạnh chê trách ông bà không thương cháu, đối xử thiên vị, chăm cháu này, không chăm cháu kia. Chúng mình còn trẻ khỏe nuôi 1 đứa con đã thấy cực, huống chi ông bà già yếu bệnh tật mà phải lo cho 6 đứa cháu. Anh không thấy thương bố mẹ sao? Còn em thì thương và lo cho sức khỏe của 2 người lắm”.
Tuần vừa rồi, vợ chồng tôi về quê nội ăn đám cưới em họ. Chúng tôi ở lại chơi với ông bà 2 ngày. Chứng kiến việc làm 1 ngày của bố mẹ chồng với các cháu mà tôi thương lắm.
Bà phải dậy từ 5h sáng để lo cơm nước và đưa các cháu đi học. Sau đó dọn dẹp nhà cửa, đi chợ, nấu ăn trưa, rồi đón bọn trẻ về ăn uống. Bữa ăn của ông bà cũng chẳng được ngon, hối thúc đứa này ăn, rồi bón cho đứa khác. Có cháu đang ốm, không ăn được cơm, bà đi nấu cháo. Ăn được vài thìa thì bị nôn ra, ông phải lau dọn nhà, thay quần áo cho cháu. Khi cháu không chịu uống thuốc, ông bà ra sức dỗ dành khiến tôi nhìn mà thương.
Buổi đêm, 11h các cháu mới chịu lên giường ngủ. Nửa đêm, thấy có ánh điện sáng và tiếng nói chuyện ở phòng của bố mẹ nên tôi qua xem. Tôi choáng váng khi thấy mẹ chồng đang ngồi khóc, còn 2 đứa cháu nhỏ nhất ngồi nghịch đồ chơi. Ông thì nằm trên giường càu nhàu:
“Tuổi già tưởng được nghỉ ngơi an dưỡng, nào ngờ phải vất vả chăm sóc lũ cháu. Cả xã này cũng không ai vất vả như vợ chồng mình. Đêm nào cũng thức cùng cháu thế này, vợ chồng mình tổn thọ mất. Tôi mệt lắm rồi, ngày mai bà gọi điện cho các con nói là trả cháu cho thảnh thơi.
Những đứa con chỉ biết nghĩ cho bản thân thế này, chắc gì tuổi già đã được nhờ cậy”.

Bà phải dậy từ 5h sáng để lo cơm nước và đưa các cháu đi học. (Ảnh minh họa)
Không thể để bố mẹ vất vả vì các cháu nữa, tôi chụp hình ảnh 2 đứa cháu chơi bên cạnh bà nội khóc rồi gửi cho chị dâu. Sau đó tôi lập nhóm zalo gia đình và khuyên mọi người đưa con về chăm sóc, đừng làm khổ ông bà nữa.
Nào ngờ, các anh chị tập trung vào mắng tôi lo chuyện bao đồng, mọi người gửi cháu đều góp tiền trả công cho ông bà, có phải 2 người chăm sóc không công đâu. Bố mẹ không kêu than, tôi nói làm gì? Tôi là dâu út, không có quyền dạy dỗ ai.
Số tiền các anh chị trả công cho ông bà chỉ khoảng 2 – 3 triệu, chỉ đủ lo ăn uống học hành cho các cháu. Thế mà dám mở miệng ra kể công.
Tôi muốn tốt cho bố mẹ, vậy mà mọi người mắng ngược lại em dâu không ra gì. Các anh chị tức giận, lần lượt rời khỏi nhóm. Tôi không biết làm thế nào để giúp bố mẹ bớt cực nhọc nữa?