Mặc cho sự thế xoay vần, ông trùm Năm Cam vẫn trung thành với sư phụ Tám Phánh và lao vào việc tổ chức cờ bạc. Đi đêm có ngày gặp ma, năm 1982, trùm cờ bạc Năm Cam bị tóm gáy.
Bằng sự nhạy bén của một tay chuyên tổ chức sòng bài, ông trùm Năm Cam liều mạng giữ chặt cửa chính của căn phòng trên đường Nguyễn Huệ, các con bạc và những tay chân thân tín của Năm Cam có đủ thời giờ tẩu thoát bằng lối thoát hiểm.
Cờ bạc đi liền với gái gú, bồ bịch
Giải thích cho lý do hành vi cam đảm ấy, trùm cờ bạc Năm Cam giải thích bằng giọng kẻ cả:
- Nếu không làm như vậy mà chỉ lo bỏ trốn, bọn con bạc bị bắt cũng khai ra mình. Còn tử thủ để cuối cùng bị bắt, muốn khai sao không được? Sau này, mình có rủ thì ai cũng yên tâm. Nghề cờ bạc là như vậy đó!
Thời gian này, đứa con gái lớn của y đã có chồng và sinh đứa con thứ nhì. Tuy vậy, Lan vẫn cùng mẹ đi thăm nuôi Năm Cam khá đều đặn và huy hoàng chẳng thua gì một ông giám đốc sa cơ! Chàng rể đầu tiên của Năm Cam vốn xuất thân từ giới giang hồ.
Quê gốc ở Bà Rịa - Vũng Tàu, Hiệp lưu lạc vào sống ở Sài Gòn và tham gia cùng các tiểu yêu giang hồ làm nghề giựt dọc với hỗn danh Hiệp Mụn.
Đó chính là nguyên nhân Hiệp được giao cho cư xử với bằng hữu giang hồ sau này. Tư Hòa, chị của Mười côn lôn - sống ở khu Dân Sinh, đã nhận Hiệp làm con nuôi và nâng đỡ Hiệp nhiều trong những tháng ngày hắn lăn lóc ở vỉa hè, mái hiên, góc chợ.
Hiệp lui tới khu Sáu Căn, hẻm 148 Tôn Đản và để ý đến Lan đứa con gái lớn của Năm Cam thường được gọi với tên Điệp, lúc ấy cô gái chỉ mới 17, 18 tuổi.
Trúc hỏi:
- Thằng Hiệp thương con Điệp nhà mình, anh tính sao?
Năm Cam đắn đo một lúc rồi trả lời:
- Thì hỏi con gái mình coi, nếu nó đồng ý thì kêu thằng Hiệp tiến tới!
|
Không ít "kẻ trong giang hồ" vẫn không phục Năm Cam, thậm chí chê trách ông trùm vì đã ... không nghĩ xa cho vợ. |
Đám cưới được tổ chức khá đơn giản và sau đó đứa cháu ngoại đầu tiên được Năm Cam quí hơn vàng đã ra đời, Hải - tên đứa cháu, được Năm Cam dồn hết hy vọng đổi đời của mình vào, sau khi những đứa con của y đã tỏ ra không mấy gì sáng sủa trên con đường học vấn.
Khi ở trại Đồng Phú, bằng sự khéo léo gây tình cảm của một tên cờ bạc chuyên nghiệp, Năm Cam sống hết sức ung dung nhàn hạ. Đang còn độ tuổi sung mãn, Năm Cam cũng bắt chước các tay giang hồ đang thụ hình để dòm ngó cưa cẩm một cô gái đang trả nợ nhà nước ở khu giam nữ.
Nga - tên cô gái, khá xinh đẹp trắng trẻo ở độ tuổi 24-25, vốn xuất thân làm nghề nhảy tàu. Nhà ở An Lợi Đông, Nga chèo thuyền cặp mạn các tàu viễn dương để mồi chài các thuỷ thủ khát tình đói sắc.
Nếu có cơ hội, cô gái cuỗm sạch ví tiền và các vật dụng đắt tiền trong các carbin của các chàng thuỷ thủ dại gái để phóng ùm xuống sông giữa lúc đêm khuya. Đó là lý do để Nga có mặt ở trại Đồng Phú để gặp gỡ Năm Cam.
Trong thời gian lẹo tẹo với Nga, vợ Năm Cam và con gái vẫn đến ngủ lại ở trại với y. Để y đừng bận tâm, Trúc dấu biệt mọi thông tin quan trọng không cho chồng hay: ở nhà, cô vợ bé của y đã phải đi làm ở một công ty và công khai đi cùng một gã nhân tình đi về hằng đêm trên chiếc xe gắn máy.
Để có thể tồn tại, chị Tư Xẩm đành phải quay qua chứa bài. Dĩ nhiên mối quan hệ giới hạn của người đàn bà chỉ cho phép thu được một số tiền xâu ít ỏi nhưng cũng tạm sống qua ngày và thăm nuôi em trai.
Được gần một năm, do sự bừa bãi của nam nữ ở trại dẫn đến hàng loạt vụ mang thai ngoài ý muốn của các cô gái đang thụ hình, lãnh đạo trại đã phải quyết định chuyển toàn bộ số tù nữ đi nơi khác! Nga cũng nằm trong số phải ra đi.
Năm Cam bùi ngùi chia tay cô bồ mới và sau khi cho địa chỉ với lời thề non hẹn biển, y dúi vào tay Nga một khoản tiền khá lớn. Sau 16 tháng cưỡng bức lao động, Năm Cam về trước thời hạn được gần 8 tháng. Y hết sức tự hào về việc này và luôn nói một cách úp mở:
- Ở đời, có tiền chưa phải là có tất cả… nhưng tất cả… là vì tiền! Miễn là người hiểu chuyện và có chút đầu óc phán đoán là xong!
Trở về nghỉ ngơi chưa chưa được bao lâu, Năm Cam lại bắt tay vào trong công việc tạo dựng cơ đồ, tất nhiên bằng biệp pháp tổ chức cờ bạc. Có điều, giờ đây vị quân sư duy nhất trong cuộc đời Năm Cam, đã không còn… Ông Tám Phánh, trong lúc y còn đang lặn hụp ở trại Đồng Phú, đã gom góp được một ít tiền, vàng để vượt biên.
Lan và Hiệp mở một điểm bán sơn và vật liệu xây dựng trên đường Calmett. Năm Cam có vẻ hài lòng khi thấy chàng rể có phần chí thú làm ăn. Tuy nhiên, chị Tư Xẩm, đã lôi Năm Cam ra một bên để báo cho em trai một tin xấu:
- Con Mai, chị thấy không được rồi đó… Ai đời chồng đi tù mà ở nhà ngồi sau xe ôm eo ếch trai, người ta coi mình ra gì nữa!
Giận tím mặt, Năm Cam gọi Mai ra một quán nước để hỏi chuyện. Cuối cùng dù muốn hay không, cô gái từng chết mê chết mệt vì miệng lưỡi của Năm Cam cũng phải gạt nước mắt ra đi sau khi đã thanh minh, thề thốt hết lời.
Được đàn anh trợ giúp “móc nối”
Kim Anh - cô nhân tình bé bỏng năm nào, giờ đây cũng đã có chồng có con nhưng thỉnh thoảng vẫn lui tới tìm ông anh, bà chị lối xóm để nối lại chút tình cố cựu.
Năm Cam vẫn không thể quên cô bé lai Tây có sắc vóc bốc lửa nên vẫn tìm cách gạ gẫm. Dĩ nhiên chuyện thầm kín ấy, đâu để cho Trúc có thể bắt gặp quả tang dù không tránh khỏi nghi kỵ.
Thương em trai, Tư Xẩm đã gom góp tự lúc nào để mua sẵn cho Năm Cam một chiếc honda S50 còn mới. Dẫu sao nghề nghiệp của y không thể thiếu phương tiện đi lại. Năm Cam bắt đầu cho việc làm giàu bằng cách lui tới các sòng bạc lôi kéo các tay chơi.
Đó là một ngôi nhà lầu bề thế, tọa lạc ở một ngã ba đông đúc cư dân của con đường Bến Chương Dương, quận 1- nhà của anh Tám Daulphine - tay chơi kỳ cựu nổi danh hào phóng của dân ăn chơi Sài Gòn.
– Sòng của em lúc này làm ăn được không? Anh Tám hỏi Năm Cam trong một lần gặp gỡ trong sòng bạc của Đực Bà Tiều.
– Lai rai sống tạm qua ngày mà anh Tám! - Năm Cam trả lời.
– Sao vậy? Em quen biết tay cò con nhiều mà. Tám Daulphine ngạc nhiên. Hạ nhỏ giọng sau khi nhìn quanh quất.
Năm Cam giải thích:
– Lén lén lút lút chơi mà anh! Tay con cũng ớn… đâu phải như hồi trước giải phóng, cứ lót đều là an toàn. Còn bây giờ, hở chút là bắt, em mới thua gần hai năm nay rồi, anh Tám không biết sao?
Ngẫm nghĩ một lúc Tám daulphine gật gù:
– Chú em thông minh mà không xoay sở được sao?
– Xoay gì được hả anh Tám? Gặp mấy ông nằm hầm chống Mỹ làm công an không! Năm Cam nói với giọng hậm hực.
Tám Daulphine nở một nụ cười khó hiểu rồi vỗ vai Năm Cam nói:
– Đã là người, ai chẳng muốn ăn sung mặc sướng, như vậy, là chú em chưa hiểu gì về cuộc sống muôn mặt rồi!
– Anh Tám nói vậy nghĩa là sao? Năm Cam ngơ ngác hỏi. Chẳng biết y thật tình không hiểu hoặc đó là một thủ đoạn cáo già; nếu hiểu rõ về Năm Cam, có lẽ trường hợp sau mới là chính xác!
– Thôi, để anh giúp chú em! Tám Daulphine nói, rồi nghiêng đầu ra vẻ suy tính, sắp xếp- ông thầy mới Năm Cam nói tiếp:
– Chiều nay khoảng 4 giờ chiều, em đến nhà gặp anh!
Đúng hẹn, Năm Cam tìm đến nhà Tám Daulphine. Trong nhà đã có mặt một người lạ. Nhìn qua cách ăn mặc và cử chỉ, Năm Cam đoán đây có lẽ là một cán bộ có tầm cỡ và rất thân với sư phụ Tám Daulphine.
– Giới thiệu với chú em mày, đây là “thầy” của anh! Tám nói với giọng kính cẩn và đầy chất nịnh bợ. Quay qua Năm Cam, ông ta nói luôn:
– Còn đây là thằng em của em… hiền lành và chịu thương chịu khó lắm nghen anh Ba!
Lần gặp gỡ định mệnh ấy với ông Ba, một sếp cảnh sát đã làm Năm Cam mừng đến phát run. Y hiểu ngay đây là cơ hội bằng vàng để y có thể thực hiện được giấc mộng làm giàu và thâu tóm quyền lực trong giới giang hồ. Tỏ ra là một tên đàn em mẫn cán, tận tụy trung thành với “quí ông thầy”, Năm Cam hạ mình một cách chưa từng thấy.
Còn tiếp…