Nước mắt này chẳng muốn rớt đâu con
Về đi thôi, bữa cơm chiều vẫn đợi
Cây khế già, cây xoan nâu cứ hỏi…
Dáng yêu thương sao lạc mãi chưa về?
|
Nước mắt người mẹ chiến sĩ Đặng Thanh Tuấn - bà Lê Thị Hảo. Ảnh: Kinhtedothi
|
***
Áo con xanh và mái tóc còn xanh
Như lá đang xuân, sao lìa cành bất chợt?
Mẹ hỏi trời, trời mưa nhòe tấm tức
Mẹ hỏi đất, đất câm nín không hay.
Chiếc áo sờn, hơi ấm vẫn còn đây
Mẹ cầm trên tay - bế bồng thơ ấu
Ngại gì đâu bao mồ hôi xương máu
Cho hôm nay con khôn lớn hình hài
***
Cho hoàng hôn đời mẹ vẫn thấy nắng ban mai
Lấp lánh mắt con khoác trên mình cảnh phục
Người chiến sĩ sẽ vì dân vì nước
Nối gót cha ông, yêu dòng máu Lạc Hồng.
***
Dù vẫn biết ngoài kia còn bóng tối
Trái tim con mong thắp sáng đẩy lùi
Mà nào nghĩ phút giây này đến vội
Khúc ruột này ai cứa đứt…Con ơi!
***
Xin ngược thời gian để lần cuối trong đời
Còn được ôm con, nghe ngọt bùi hơi thở
Còn được nghe như thuở nào thơ bé
Khẽ gọi tên thôi - dâng hạnh phúc tim mình
***
Nước mắt này chẳng muốn rớt đâu con
Vì đã chảy dọc đời mẹ giông gió
Giờ đầu bạc tiễn đầu xanh… Đâu dễ.
Thắt quặn lòng nên vẫn ứa rơi lăn…
***
Đất nước tự hào vì có các con
Nhịp trái tim đập tình yêu sông núi
Ngủ đi con, cho mẹ ru lần cuối
Giấc thảnh thơi bay đến những mặt trời.
***
Mẹ vẫn cần bước tiếp, dẫu chơi vơi
Nếu có linh, xin cho mẹ đá mềm chân cứng
Tiếp tục yêu thương, sớm chiều chăm bón
Những mầm xanh đang vươn khẽ bên vườn.
Con vẫn còn trong ánh mắt thân thương
Trong hơi thở, nụ cười, dòng máu chảy
Hai trẻ thơ - món quà con gửi lại
Nguyện lớn khôn, tim thắp sáng mặt trời.
---
Ngủ đi con, bóng tối đã tan rồi
Lời mẹ ru qua đêm sâu đã cạn
Tim mẹ đau nhưng chẳng còn nước mắt
Nào ngủ đi, bình minh thắp nhang đời.
Ngủ an lành trong tiếng nghẹn.. ạ... à...ơi..!
---
Bài thơ viết từ cảm xúc trước bức ảnh chụp đẫm nước mắt người mẹ của Thiếu tá Đặng Thanh Tuấn (41 tuổi) - một trong hai chiến sĩ công an đã hi sinh khi truy đuổi nhóm đua xe, cướp giật tại Đà Nẵng tối ngày 2/4.