Phòng cạnh bên phát ra giọng nữ cười khúc khích, bức tường thoáng động đậy. Không để cho khách kịp ý kiến, nữ nhân viên tên Hằng đã đè ngửa khách ra, cởi áo...
Sau hàng loạt chuyên án về buôn bán phụ nữ được lực lượng chức năng khám phá, men theo QL8A – nơi có cửa khẩu quốc tế Cầu Treo (Hà Tĩnh), chúng tôi quyết định “vượt biên” đến đất nước Triệu Voi. Tại đây, nhóm phóng viên đã nhập vai “dân chơi”, thâm nhập vào hàng loạt “lò” mại dâm để tìm hiểu sự thật ẩn chứa bên trong những “căn phòng tình ái” này tại "thiên đường sung sướng".
Qua cửa khẩu, chúng tôi được một lái xe thông thuộc địa bàn đón rồi đưa đến thị trấn nhỏ bên nước bạn Lào. Cánh lái xe vẫn rỉ tai nhau, nơi đây được coi là “thiên đường sung sướng” bên kia biên giới – một điểm nóng về tệ nạn mại dâm.
Từ cửa khẩu Cầu Treo, sau khi vượt khoảng 35 km đường nhựa, chúng tôi tới thị trấn Lạc Xao, huyện Cam Cợt, tỉnh Bô Ly Khăm Xay (Lào). Lúc này, trời đã nhá nhem tối. Trái với sự bình yên của những bản Lào bắt gặp trên đường, Lạc Xao đập vào mắt chúng tôi là những chiếc đèn cao áp chiếc sáng, chiếc tắt. Thêm vào đó là ánh đèn mờ le lói hắt ra từ những quán Karaoke, cà phê, mát xa mọc san sát hai bên đường.
Với sự thông thạo của lái xe tên Hoàn – người có thâm niên hơn 10 năm chạy xe qua Lào, chúng tôi không khó để nhận ra những địa điểm mà giới ăn chơi gọi là “động quả”. Theo lời Hoàn giới thiệu, quán cà phê N.G là một trong những tụ điểm mại dâm của người Việt mà trong hồ sơ chuyên án 106P đã đề cập đến.
Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng chúng tôi vẫn bất ngờ, bởi xe chưa kịp dừng thì trong quán đã đổ ra một tốp gái mắt xanh, mỏ đỏ ăn mặc cực "nóng" đồng loạt lên tiếng mời chào. Đâu đó trong quán vang lên những tiếng cười khúc khích, pha đầy nhục dục. Một cô gái nói giọng miền Nam đón chúng tôi ngoài cửa xe mời mọc: "Các anh vào đi, chúng em sẽ phục vụ các anh tới bến".
Kèm theo theo tiếng mời chào là ánh nhìn đầy đon đả, gợi tình. Thấy chúng tôi có vẻ mệt mỏi, những cô gái còn lại kéo tay định đưa vào trong. Để thăm dò tình hình, chúng tôi tỏ ra là dân ăn chơi sành điệu, ngồi xuống gọi đồ uống, hỏi giá cả và phương thức phục vụ. Thế nhưng, trái với sự chào mời lúc nãy, nhân viên quán đồng loạt khẳng định, ở đây chỉ có dịch vụ mát xa.
|
Nhóm PV đã vượt biên, thâm nhập lò mại dâm bên kia biên giới. |
Khi chúng tôi tỏ vẻ thất vọng đứng dậy tính tiền, đột nhiên một phụ nữ trạc 40 tuổi lại gần và hỏi chúng tôi có bao nhiêu người, cần hàng tuyển hay hàng sẵn?
Trong lúc các đồng nghiệp đang mặc cả, tôi đảo mắt quan sát thì thấy đây không phải nhà, cũng chẳng giống một chiếc quán. Nó gần giống như một cái kho đựng vật liệu xây dựng ở Việt Nam. Bên ngoài, diện tích chỉ đủ kê vài bộ bàn ghế nhựa cho khách ngồi uống bia... chờ hàng. Phía bàn trong, vài ba gã thanh niên đang rì rào ngã giá với vài cô tiếp viên.
Phía sâu trong căn phòng bày biện một cách cẩu thả. 3 chiếc phản kê liền nhau được ngăn cách bằng một chiếc ri đô. Ở đó, nhà ai nhà ấy biết. Trong phòng mát xa, chiếc đèn quả nhót soi chỉ vừa đủ độ sáng, mùi hăng hắc ẩm thấp bốc lên khó thở.
Vừa bước vào phòng, tôi đã thoáng giật mình. Phòng cạnh bên phát ra giọng nữ cười khúc khích, "bức tường" thoáng động đậy khiến tôi phải rụt rè. Thế nhưng, không để cho khách kịp ý kiến, nữ nhân viên tên Hằng đã đè ngửa khách ra. Miệng thì thào, tay cô ta thoăn thoăt cởi áo. Tôi lấy lý do mệt và chỉ muốn nằm mát xa, nói chuyện…
Hằng kể đủ thứ chuyện trên trời, dưới biển; những chuyện không đầu không đuôi. Thậm chí, cả câu chuyện về việc cô sang đây làm gái mại dâm. Khi tôi hỏi về gia đình, tiếng cô đứt quãng và lảng sang chuyện khác. Có lẽ, sau nụ cười, câu nói ấy là cả một tâm trạng buồn, một hoàn cảnh éo le mà cô không muốn nhắc lại.
Thấy vậy, tôi hỏi về cái khoản "mát gần", "mát xa", “tàu” nhanh, “tàu” chậm; cô cho biết giá cả ở đây thì trên trời, dưới đất. Có khi lên đến 500 ngàn/kíp, còn thông thường “tàu” nhanh dao động khoảng 100 ngàn – 200 ngàn/kíp và có thể thanh toán bằng tiền Việt Nam cũng được.
Như nhận thấy sự “cảm thông” từ phía khách hàng, Hằng tỏ vẻ gần gũi hơn nhiều. Hằng bảo tôi là một người khách kỳ quặc nhất mà cô từng gặp và nói chuyện. Sau đó, cô nằng nặc xin tôi số điện thoại và hẹn nếu có dịp về Việt Nam, cô sẽ gọi điện cho tôi.
Hết thời gian mát xa, tôi và Hằng rời khỏi phòng cùng ra ngồi ở chiếc bàn phía trước. Tôi định gọi bia uống, Hằng thì thầm vào tai tôi, nên uống ít thôi, giá đắt lắm…