Năm 1979, một vụ hỏa hoạn có chủ đích đã xảy ra tại thành phố Hull (Anh), giết chết 3 nạn nhân trong cùng một gia đình. Cảnh sát sau đó đã gặp khá nhiều khó khăn trong việc phá án, bởi gia đình các nạn nhân không được người dân địa phương yêu quý, thậm chí còn bị thù ghét. Với những nỗ lực phá án, cuối cùng họ cũng tìm ra hung thủ nhưng có nằm mơ cũng không ai nghĩ rằng đó lại là một kẻ giết người hàng loạt có sở thích tạo ra các ngọn lửa.
|
Ngôi nhà của gia đình Hastie sau vụ hỏa hoạn. |
Ngọn lửa kinh hoàng
Đêm 4/12/1979, trong ngôi nhà của gia đình mình ở thành phố Hull (Anh), người phụ nữ 34 tuổi Edith Hastie đang ngủ chợt giật mình tỉnh giấc vì cảm thấy hơi khó thở. Qua khe cửa, Edith thấy những tia sáng cứ chập chờn. Linh tính cho thấy có điều gì đó không bình thường, Edith vội chạy lại mở cửa phòng ngủ, một thứ mùi khét lẹt xộc thẳng vào mặt cô.
Thời điểm này, ngoài Edith Hastie còn có 4 cậu con trai của cô đang ở nhà là Charles Hastie (15 tuổi), Paul (12 tuổi), Thomas (9 tuổi) và Peter (8 tuổi). Ba cô con gái là Angeleena (16 tuổi), Nicola (11 tuổi) và Sophie – người em song sinh với Peter đang tới nhà một người họ hàng chơi và xin phép ngủ lại đêm đó.
Lo lắng cho những đứa con của mình đang gặp nguy hiểm, Edith hét lên sợ hãi gọi các con khi thấy ngọn lửa đang cháy rực ở cầu thang. Cô chạy sang phòng bên cạnh gọi Charlie rồi cả hai cố gắng cõng Thomas thoát ra ngoài. Thomas bị bệnh teo cơ từ bé, cậu không thể tự mình di chuyển.
Chỉ ít phút sau, ngọn lửa đã bao trùm cả căn nhà, khói mù mịt, không thể thoát ra bằng lối cửa chính. Cả 4 mẹ con Edith kẹt trong lửa, sợ hãi. Edith bị thương ở chân khi cố chạy tới phòng khách gọi điện cho cứu hỏa. Trước tình hình nguy cấp, cậu con trai lớn Charles đã cố gắng giải cứu mẹ mình bằng cách đẩy cô ra khỏi cửa sổ tầng 2, nhưng sau đó Charles không thể giúp đỡ những đứa em khác của mình.
Nhân viên cứu hỏa có mặt khi tất cả những thành viên trong ngôi nhà đã bị thương nặng. Paul, Peter và Charlie bị bỏng nặng đến 85% cơ thể. Tất cả được chuyển đến bệnh viện. Charles đã tử vong ngay ngày hôm sau, trong khi Paul và Peter chiến đấu để giành lấy sự sống tại Bệnh viện bỏng Pinderfields ở Wakefield, West Yorkshire. Nhưng cuối cùng, Peter cũng chết hai ngày sau vụ cháy, còn Paul gắng gượng được 9 ngày rồi cũng không thể qua khỏi. Vụ cháy cũng thiêu chết đàn chó của gia đình.
Trong số các nạn nhân chỉ có người mẹ Edith nhờ được cậu con trai lớn đẩy ra khỏi cửa sổ và Thomas được anh đưa vào phòng ngủ phía sau, nơi ngọn lửa chưa kịp lan tới là bị thương nhẹ và may mắn sống sót.
Sự thờ ơ khó hiểu
Khi nhân viên cứu hỏa có mặt tại hiện trường, ngọn lửa vẫn cháy âm ỉ bên trong ngôi nhà. Ngoài cổng, gần hộp thư, các nhà điều tra phát hiện những que diêm cháy dở, có mùi dầu hỏa, cách đó không xa, một vài vỏ lon dầu hỏa được tìm thấy. Chắc chắn đám cháy không phải do tại nạn mà có ai đó đã tác động từ bên ngoài. Một cuộc điều tra nhanh chóng được tiến hành.
Thời điểm này, chồng của Edith Hastie và cũng là cha của những cậu con trai đang thi hành án tù nhưng đã được thả ra ngay lập tức với lý do nhân đạo trước những mất mát quá to lớn mà gia đình mình đang phải gánh chịu.
Cảnh sát lập tức sắp xếp khu vực xử lý sự cố tạm thời trong hội trường của một nhà thờ tại địa phương. Họ bắt đầu cuộc điều tra bằng cách tìm hiểu từ người dân địa phương. Người dân ở đây rất quan tâm đến vụ hỏa hoạn, họ bàn tán khắp nơi nhưng cảnh sát đã rất ngạc nhiên trước phản ứng khá khó hiểu của họ.
Mặc dù nỗi đau của gia đình Hastie là rất nghiêm trọng, nhưng người dân lại tỏ ra bất hợp tác khi các nhân viên điều tra hỏi đến. Thậm chí có người còn tỏ thái độ giận giữ khi nhắc đến gia đình này. Sự thờ ơ của cả khu phố lên đến đỉnh điểm tại đám tang chung của ba cậu con trai nhà Hastie. Ba cậu bé được chôn cất cùng nhau trong một ngôi mộ nhưng trước cảnh tượng thương tâm ấy, ngoài tiếng gào khóc của người mẹ, đám tang không có một giọt nước mắt nào dù có khá đông người đến chứng kiến.
(Còn nữa...)