Đó là câu đùa vui của ông Nguyễn Văn Thuận (58 Mai Văn Ngọc, khu phố 3, phường 10, quận Phú Nhuận, TPHCM).
- Đó là câu đùa vui của ông Nguyễn Văn Thuận (58 Mai Văn Ngọc, khu phố 3, phường 10, quận Phú Nhuận, TPHCM).
Từ khi tham gia công tác vệ sinh môi trường khu phố, gần như ngày nào ông Thuận cũng dậy từ 3 giờ sáng để đi tuần quanh khu phố, kiểm tra an ninh trật tự, đi một vòng quanh đường ray xe lửa xem nhà nào vứt rác ra đường thì gom lại…
|
Ông Nguyễn Văn Thuận. |
Tôi tham gia công tác vệ sinh môi trường khu phố đến nay đã gần chục năm. Ngày nào cũng đúng giờ là tôi đi dù trời có mưa, mãi rồi thành thói quen nên không bỏ ngày nào. Ai vẽ bậy bằng sơn trên tường thì tôi mua sơn về lăn lên, còn ai dán quảng cáo thì tôi có mang theo cây để xủi. Mấy người dán quảng cáo họ cũng canh mình ghê lắm. Lúc trước 4 giờ tôi đi tuần là họ đã dán rồi. Tôi lại thức dậy lúc 3 giờ sáng để đi thì có hôm họ đã dán, mà dán cao tận 3m làm cho mình phải bắc ghế lên cào xuống.
Có lần tôi dậy sớm hơn đi rình và bắt được ba anh thanh niên đang dán giấy quảng cáo, tôi bảo họ dừng lại còn tay thì bấm điện thoại gọi về phường vì thấy nhóm này tỏ ra khá hung hăng và muốn đánh mình. Họ bảo cột đèn là của nhà nước nên muốn dán gì là quyền của họ. Tôi bảo các cháu làm thế này mất mỹ quan lắm. Cũng may là lực lượng dân phòng đến kịp chứ nếu không chắc tôi đã bị hành hung.
Mình ở gần đường ray nên khá phức tạp. Vài năm trước tệ nạn rất nhiều, nào là hút chích, đá gà, tụ tập trên đường ray ăn nhậu xả rác. Có một đoạn thôi nhưng mọc lên vài bãi rác. Không biết vận động ai tôi hì hục dọn rồi gọi xe đến đổ. Nhiều lần như vậy nên bên phường kiên quyết vận động và tuyên truyền mọi người sống nề nếp, sạch sẽ. Ai vi phạm lần thứ nhất thì nhắc nhở, lần thứ 2 sẽ bị phạt hành chính và mức phạt sẽ tăng dần. Nếu ủ rác thành đống sẽ phát sinh nhiều dịch bệnh và ô nhiễm mà gia đình họ là những người trực tiếp hít vào. Nghe đến bệnh ai cũng sợ nên từ đó chuyện vứt rác ra đường cũng hết.
Chuyện gì cũng vậy, muốn làm được phải quyết tâm và chịu khó. Như tôi bây giờ có cho ngủ thêm cũng không được, mình không yên tâm khi đã tự gắn mình vào việc chung của khu phố. Hồi tôi mới bắt đầu đi tuần, cứ 3 giờ sáng là dậy. Bà xã thắc mắc, chắc ông này có bồ nhí bên ngoài nên mới ra khỏi nhà vào giờ đó. Một năm sau tôi mang giấy khen về lúc đó bà nhà mới tin là mình đi làm việc công. Bây giờ thì vui rồi, bà nhà toàn nói bồ nhí của tôi là mấy cây cột đèn và dặn đi giữa đêm khuya phải cẩn thận, cảm thấy không an toàn thì phải gọi viện binh từ phường.
Còn một việc nữa mà tôi quyết tâm phải làm cho được là vận động trong khu phố mình cũng như các khu phố lân cận không đổ rác xây dựng ra đường. Vì đường phố chính là bộ mặt phản ánh lối sống của người dân có văn minh hay không.
Quỳnh Anh (ghi)