Dọn lại giá sách, bất ngờ trên kệ sách cũ rơi ra những lá thư mẹ viết cho mình từ thời học đại học. Một cảm giác rất lạ trào lên trong lòng. Bồi hồi. Cảm động. Thấm thía và yêu thương.
Những lá thư đã ngả màu mực nhưng nét chữ vẫn rắn rỏi. Lá thư nào mẹ cũng mở đầu: “Con có khỏe không con gái?”. Và cuối thư bao giờ mẹ cũng: “Ở nhà vẫn ổn, con yên tâm học nhé”. Mẹ là thế, luôn luôn thế…
Còn nhớ cách đây hơn chục năm, internet là một thứ gì đó xa lạ với người dân quê mình, điện thoại di động là món xa xỉ, còn điện thoại bàn vài nhà mới có một… Thế nên thư tay vẫn là phương tiện liên lạc chủ yếu.
|
Ảnh minh họa.
|
Lá thư này mẹ khoe con Tôm đẻ những năm con cún. Lá kia mẹ nhắc: con ăn uống đầy đủ vào nhé… Xưa, những lời nhắc nhở ấy mình ít suy nghĩ, thậm chí có lúc còn thấy bực, nghĩ rằng sao mình lớn rồi mà mẹ cứ coi như con nít, cứ nhắc cái này, dặn cái kia...
Thư xưa, chả bao giờ mình thấy mẹ than thở, không một lời làm mình suy nghĩ, chỉ là những dặn dò, những yêu thương, những quan tâm, động viên bằng cả tấm lòng người mẹ yêu con hết mực. Điều đó mãi sau này mình mới nhận ra. Đó là khi mình biết rằng cơ thể gầy gò của mẹ bao căn bệnh và cũng có lúc nó đòi hỏi sự nghỉ ngơi hợp lý mà không thể. Con là vậy đó, quen đón nhận từ mẹ mà chẳng hề nghĩ suy, thậm chí nhiều khi còn trách móc.
Hàng trăm thứ của cuộc sống đổ dồn lên đôi vai gầy của mẹ. Đồng lương giáo viên ít ỏi, mẹ cầm chưa kịp ấm tay đã chia ra. Và tháng nào cũng như tháng nào, lương còm của bố lẫn mẹ gộp lại chẳng bao giờ đủ. Ngày lên lớp, xế chiều mẹ ghé đồi chặt bó củi, giặm lại vườn ngô, hái rau về cho lợn. Công việc hình như chỉ ngơi đi khi mẹ chìm vào giấc ngủ nhọc nhằn và ít ỏi. Vậy mà mẹ vẫn dành thời gian để viết thư cho các con, vẫn những yêu thương không bao giờ vơi cạn, vẫn những hy vọng tràn trề.
Thư xưa, những nét chữ đẹp, cứng cỏi. Chữ của cô giáo dạy vật lý cấp III bao năm trời vẫn thế. Con rất thích những nét chữ rắn rỏi của mẹ. Bao nhiêu tình cảm, bao nhiêu yêu thương và hy vọng mẹ gửi cả vào đó, để chúng con nên người.