Những đau đớn đào một lỗ trong linh hồn chúng ta, tâm hồn của người nghệ sỹ luôn ám ảnh về những nỗi đau,sự sống và cái chết. Các tác phẩm nghệ thuật của Mikeila Borgia người Argentina mang đậm màu sắc bi ai, bí ẩn.Dường như đâu đó trong cuộc sống xô bồ, luôn có những tâm hồn lầm lạc, đầy vết xước không thể chữa lành. Nỗi đau đó, sự hoang hoải đó cần được sự đồng cảm, sẻ chia.Các tác phẩm của cô giáo trẻ Mikeila Borgia mạng sự sáng tạo, khám phá trong mỗi bức ảnh đều là những nỗi sợ hãi vô hình.Sự hỗn loạn hoại tử và nỗi đau xâm chiếm các giác quan của cơ thể. Trống rỗng, vô hình. Mọi thứ dường như khó có thể có lời giải đáp cụ thể về các bức ảnh mà cô giáo trẻ muốn truyền đạt. Người xem chỉ có duy nhất một cảm giác đó là hoang hoải, xót xa , khó định hình cảm xúc.Luôn bị ám ảnh về bệnh tật và cái chết, sự diệt vong, đau đớn , những bức ảnh mang màu sắc trái chiều mà ít người nghệ sỹ có thể lột tả hết.Bản chất thiêng liêng và đáng quý nhất trong mỗi con người đó là tinh thần nhưng trong mỗi tác phẩm của Mikeila Borgia, các nhân vật đều mang những tâm hồn bị tổn thương theo cách này hay cách khác.Khi chiêm ngưỡng bức ảnh này, ta chỉ có thể cảm nhận từ ánh mắt của nhân vật hiện lên sự tổn thương, đau đớn.Hay cả những nỗi buồn về số phận, cuộc đời oan khuất.Sự hờn trách của tuổi thơ chẳng lành lặn, do hứng chịu những tổn thương không đáng có từ các bậc sinh thành mà chúng phải gọi là cha, là mẹ.Là một người giáo viên, ngày ngày tiếp xúc với trẻ nhỏ, cô có thể cảm nhận sâu sắc nỗi đau thầm kín của những tâm hồn đã bị tổn thương. Từ chính cảm nhận của bản thân, đến chuyển hóa ý tưởng vào tác phẩm, đó là cả một công trình của người cô giáo đa tài.Nỗi đau về thể xác thức tỉnh con người trân trọng hơn những thứ tuyệt vời họ đang có. Giá trị cuộc sống phải được tận dụng hàng ngày, hàng giờ đó là điều qua các tác phẩm cô giáo trẻ tài năng này muốn gửi gắm.
Những đau đớn đào một lỗ trong linh hồn chúng ta, tâm hồn của người nghệ sỹ luôn ám ảnh về những nỗi đau,sự sống và cái chết. Các tác phẩm nghệ thuật của Mikeila Borgia người Argentina mang đậm màu sắc bi ai, bí ẩn.
Dường như đâu đó trong cuộc sống xô bồ, luôn có những tâm hồn lầm lạc, đầy vết xước không thể chữa lành. Nỗi đau đó, sự hoang hoải đó cần được sự đồng cảm, sẻ chia.
Các tác phẩm của cô giáo trẻ Mikeila Borgia mạng sự sáng tạo, khám phá trong mỗi bức ảnh đều là những nỗi sợ hãi vô hình.
Sự hỗn loạn hoại tử và nỗi đau xâm chiếm các giác quan của cơ thể. Trống rỗng, vô hình. Mọi thứ dường như khó có thể có lời giải đáp cụ thể về các bức ảnh mà cô giáo trẻ muốn truyền đạt. Người xem chỉ có duy nhất một cảm giác đó là hoang hoải, xót xa , khó định hình cảm xúc.
Luôn bị ám ảnh về bệnh tật và cái chết, sự diệt vong, đau đớn , những bức ảnh mang màu sắc trái chiều mà ít người nghệ sỹ có thể lột tả hết.
Bản chất thiêng liêng và đáng quý nhất trong mỗi con người đó là tinh thần nhưng trong mỗi tác phẩm của Mikeila Borgia, các nhân vật đều mang những tâm hồn bị tổn thương theo cách này hay cách khác.
Khi chiêm ngưỡng bức ảnh này, ta chỉ có thể cảm nhận từ ánh mắt của nhân vật hiện lên sự tổn thương, đau đớn.
Hay cả những nỗi buồn về số phận, cuộc đời oan khuất.
Sự hờn trách của tuổi thơ chẳng lành lặn, do hứng chịu những tổn thương không đáng có từ các bậc sinh thành mà chúng phải gọi là cha, là mẹ.
Là một người giáo viên, ngày ngày tiếp xúc với trẻ nhỏ, cô có thể cảm nhận sâu sắc nỗi đau thầm kín của những tâm hồn đã bị tổn thương. Từ chính cảm nhận của bản thân, đến chuyển hóa ý tưởng vào tác phẩm, đó là cả một công trình của người cô giáo đa tài.
Nỗi đau về thể xác thức tỉnh con người trân trọng hơn những thứ tuyệt vời họ đang có. Giá trị cuộc sống phải được tận dụng hàng ngày, hàng giờ đó là điều qua các tác phẩm cô giáo trẻ tài năng này muốn gửi gắm.