Trong lần trò chuyện với một nhà nghiên cứu văn hóa ở Hải Dương, anh kể rằng ở quê anh có một nhóm Phật tử chuyên làm một công việc kỳ lạ, có tên gọi là Ban cầu siêu giải nghiệp, hoặc Ban cầu siêu thỉnh oan gia trái chủ, thường gọi tắt là Ban cầu siêu.
Nhiệm vụ chính của nhóm Phật tử này là tụng kinh niệm Phật, hay còn cách gọi khác là hộ niệm, trợ niệm, trợ duyên, mà trong một số nghi thức tâm linh, gọi là thỉnh oan gia trái chủ, để người sống lay lắt, sống thực vật, sống đau đớn, mà người đời gọi là nghiệp báo, được thanh thản tâm hồn, sau đó được siêu thoát bằng cách về với cát bụi sớm, không còn phải đau khổ nơi trần thế nữa.
Nghe chuyện anh bạn kể, tôi thấy khá kỳ lạ. Xưa nay, quan niệm đạo đức ở đời là phải tìm mọi cách để cứu người bệnh, kéo dài sự sống, dù là sống thực vật hay sống động vật (tâm thần, mất trí), nhưng ở đây, người ta lại tìm cách để người sống được chết nhanh hơn. Việc làm của nhóm Phật tử này lại được nhân dân và chính quyền địa phương ủng hộ.
Tò mò với câu chuyện của anh bạn, tôi quyết định tìm về Hải Dương, nơi có Ban cầu siêu thỉnh oan gia trái chủ, đang làm một công việc lạ đời bao năm nay và được chứng kiến, nghe kể vô số chuyện huyền bí.
Kỳ 1: Sư thầy bí ẩn và bí mật không tiết lộ
Ngôi chùa T. trầm mặc, cổ kính nép mình bên con sông Kinh Thầy thuộc huyện Kinh Môn (Hải Dương). Chiều đông lạnh giá, yên tịnh, từ xa đã nghe rõ tiếng quét lá xào xạc của Phật tử chốn thiền môn. Tôi cung kính xin được gặp sư thầy trụ trì chùa. Tiếng mõ vang lên công cốc từ tòa Tam thế. Đang là giờ tụng kinh, tôi ngồi đợi sư thầy dưới bóng cây mít già.
Trong lúc chờ đợi, tôi hỏi mấy vãi về chuyện sư thầy chủ trì Ban cầu siêu, chuyên tụng kinh giải nghiệp cho người bệnh trọng, mấy bà vãi bảo đúng là chùa có lập ra cái ban đó và đã hoạt động mấy năm nay. Tuy nhiên, thầy đã quán triệt không được bép xép chuyện này, nên các bà vãi không nói nhiều, bảo tôi cứ gặp thầy, thầy sẽ kể cho ngọn ngành.
|
Một buổi tụng kinh hộ niệm để giải cái gọi là "oan gia trái chủ". |
Dù miệng nói sẽ không tiết lộ gì, nhưng các bà vãi cũng kể vài chuyện ngoài lề về cái Ban cầu siêu kỳ lạ này. Chuyện các bà kể nghe cứ như ở thế giới khác, nhuốm màu huyền bí. Hàng trăm trường hợp sống lay lắt trên giường bệnh, chả ra người ra ngợm, ấy thế nhưng, Ban cầu siêu của nhà chùa chỉ đến tụng kinh gõ mõ vài buổi, nói với người bệnh những lời Phật dạy, thế mà họ nhắm mắt xuôi tay, linh hồn về với Phật, để lại xác thân cát bụi với vẻ mặt thanh thản lạ thường….
Tiếng chuông dứt, một bà sãi khấp khởi chạy ra báo tôi vào gặp thầy. Các bà sãi gọi là thầy, nhưng hóa ra sư trụ trì lại là cô. Sư cô còn khá trẻ, độ ngoài 40 tuổi, nước da trắng hồng và đôi mắt từ bi hỉ xả, toát lên vẻ siêu thoát của người cõi Phật.
Hỏi chuyện về Ban cầu siêu, sư cô bảo rằng, rất nhiều chùa trong tỉnh có một ban bệ chuyên làm việc công đức này. Ban cầu siêu giúp linh hồn những người đã khuất được thanh thản về cõi vĩnh hằng, hướng linh hồn đi theo đức Phật. Ban cầu siêu của chùa T. là có thật và sư cô là người đứng đầu ban này cũng có thật.
Ngoài nhiệm vụ tụng kinh niệm Phật, cầu siêu cho người đã chết, thì các Phật tử ở ngôi chùa này còn có nhiệm vụ cao cả hơn, đó là làm công việc hộ niệm vãng sanh, có nghĩa là tụng kinh niệm Phật để người trọng bệnh, mà theo lời đồn dân gian mắc oan gia trái chủ, trả được nghiệp, được thanh thản lúc ra đi. Người ra đi cũng nhẹ nhàng, mà người ở lại cũng an lòng, bớt thương đau.
Sư cô bảo: “Việc lập Ban cầu siêu và hoạt động mấy năm nay rất khó khăn. Những người không hiểu biết, hoặc cố ý hiểu sai thì phỉ báng, chống đối nặng lắm, thậm chí còn bị đưa ra các cuộc họp để phê phán. Người ta cho rằng Ban cầu siêu chẳng khác nào những kẻ giết người. Nhiều Phật tử không vững tâm đã rời bỏ Ban cầu siêu, vì không chịu được áp lực của xóm giềng, người thân. Nhưng số đó ít thôi. Sư vẫn khuyên các Phật tử cứ phát tâm hành đạo, vì lợi ích của chúng sinh mà quyết lòng hộ niệm, xóa bỏ những cố chấp trong tâm, xem thường những chướng tai gai mắt, đúng sai kệ họ, cứ lo phận mình, hãy cứ âm thầm làm đi, rồi thành quả sẽ rõ rệt chứng minh cho người đời biết rằng pháp niệm Phật rất nhiệm mầu”.
Sư cô chỉ nói vậy rồi tiếp tục gõ mõ tụng kinh. Sư dặn nhà báo không nêu tên mình và ngôi chùa đang tu hành. Sư cô bảo tôi muốn tìm hiểu thông tin thì cứ gặp các Phật tử của mình, sẽ thấy phép nhiệm màu của các cuộc tụng kinh hộ niệm giải oan gia trái chủ, đã giúp hàng trăm người ra đi thanh thản.
Vượt sông Kinh Thầy, qua cầu An Thái, tôi tìm đến nhà ông Nguyễn Văn K., ở thị trấn Phú Thái, là Phật tử trung thành của sư cô bí ẩn trụ trì ngôi chùa T. bên huyện Kinh Môn. Ông K. chừng ngoài 50 tuổi, dáng người nhỏ bé, khuôn mặt đầy đặn, phúc hậu, đôi mắt sáng hiền từ. Ông K. có vợ và hai con, nhưng đã phát tâm theo Phật từ chục năm nay.
Ngôi chùa dù ở bên kia sông, nhưng cách nhà có 4km, nên ngày nào ông cũng tìm sang tụng kinh niệm Phật. Ông cũng là thành viên chính của Ban cầu siêu gồm mấy chục người, phát tâm làm công việc mà cả đời ông không tin nổi, đó là giúp người vướng lời đồn “oán gia trái chủ” dẫn đến mắc trọng bệnh được nhanh chóng giải thoát, trả nghiệp, thanh thản đi theo Phật về miền cực lạc.
Theo lời ông K., sư cô vốn trụ trì ở một ngôi chùa nổi tiếng ở TP. Hải Dương. Mấy năm trước, đang tụng kinh, như có lời Phật gọi, sư cô đi ra vườn, thấy hào quang sáng ở đằng Đông. Nhìn thấy hào quang, nhưng sư cô lại cảm nhận thấy sự đau đớn của chúng sinh.
Biết ý Phật, sớm hôm sau cô đi về phía có hào quang và dừng chân ở chùa T. Từ ngôi chùa rách nát, hoang phế cuối xóm, sư cô đã xây dựng lại ngôi chùa khá khang trang, làm nơi hồi hướng tâm đức cho cả làng, cả vùng. Về tu ở đây, chứng kiến những cái chết vô cùng đau đớn, kéo dài của hàng trăm bệnh nhân ung thư, mà theo lời đồn bị “vong báo oán”, bị “oan gia trái chủ”, sư cô mới hiểu dụng ý của Phật. Thế là, Ban cầu siêu ra đời, giúp giải oan gia trái chủ, giúp những người trọng bệnh được giải thoát.
Tôi đã biết đến Kinh Môn với hàng chục “vòi rồng” của các nhà máy ximăng ngày đêm nhả khói bụi và các chất độc hại mịt mù khắp huyện. Tại huyện này, có những ngôi làng chết thảm hại, chết cả trăm người vì bệnh ung thư. Chỉ những người mắc bệnh ung thư ở giai đoạn cuối, nằm rên xiết chờ chết trên giường bệnh mới biết giai đoạn sắp chết khủng khiếp thế nào. Việc giúp họ bớt đi nỗi đau bằng cách chết nhanh và chết thanh thản có lẽ là điều tốt đẹp nhất giành cho họ và những người thân.