'Lỡ ngày về, mẹ về chỉ còn hũ cốt...'
- Gần 4 tháng giãn cách xã hội, chị sống thế nào?
Tôi thất nghiệp gần 4 tháng qua. Tôi có tiền tiết kiệm nhưng đã rút hết để mua gạo phát cho bà con ở xóm trọ nghèo. Ngoài tiền tiết kiệm, tôi cũng kêu gọi trên trang cá nhân nhưng bao nhiêu cũng chỉ như muối bỏ bể vì bà con mình khổ nhiều quá.
Nhà tôi còn gạo, bà ngoại Bom luôn biết nhìn xa trữ gạo. Bom bảo: "Mẹ có bao nhiêu cứ cho mọi người hết đi, con ăn cơm chan nước tương no bụng là được". Tôi mang đúng tinh thần đó đi phát gạo. Người quen thấy vậy đều gửi tôi ít thịt gà, thịt heo, rau củ,... cho Bom và bà ngoại ăn.
Tài khoản tôi còn vài triệu đồng thôi, tháng này chưa đóng cả tiền điện, nước. Tôi hết tiền cũng không chết đâu. Cùng lắm, tôi sẽ xin mấy đứa em, chắc chắn các em sẽ cho tôi một ít.
- Sức khỏe của chị ra sao?
Tôi khỏe như... trâu. Hơn 2 tháng qua, tôi và đứa em ngồi xe mỗi ngày từ sáng sớm đến tối mịt. Chỉ là tôi có bệnh nền rối loạn tiền đình, lại thiếu ngủ nên bệnh tái phát.
Tôi tin sống chết có số. Tính tôi thích cho đi. Tôi vẫn đang cho đi dù không biết ngày mai của mình ra sao. Thấy người khác có cái ăn, tối về tôi ngủ ngon, lòng thanh thản.
Tôi không ngu dại để sức khỏe mình bị tổn hại đâu. Trước dịch, tôi đã đăng ký hiến xác cho y học sau khi qua đời. Vì vậy, tôi phải giữ bằng được sức khỏe để thực hiện tâm nguyện cuối cùng.
Tối nào, hai mẹ con tôi cũng trò chuyện với nhau. Tôi hỏi thẳng cu Bom: Lỡ mẹ đi làm từ thiện mắc dịch, ngày mẹ về chỉ còn hũ cốt thì con sẽ thế nào? Bom lặng người đi một hồi rồi nói: "Chắc chắn con sẽ buồn lắm nhưng rồi con sẽ cười. Con mừng vì biết mẹ đã ra đi một cách ý nghĩa như mẹ hằng mong muốn. Con hãnh diện vì mẹ lắm". Tôi chỉ cần câu đó, hôm sau tôi lập tức lao đi.
- Chị không nên thẳng thừng như vậy với con chứ...
Bom năm nay 18 tuổi rồi, đâu còn bé bỏng gì nữa, từ 9 tuổi đã tự chăm sóc bản thân. Hồi ấy, con bé xíu đã nói: "Con sẽ tự lo mọi thứ để mẹ yên tâm đi diễn". Vì thế, tôi càng không ngại trò chuyện thẳng thắn với con. Bom biết tôi sống để cho đi nên luôn ủng hộ mẹ.
Có một lần, Bom nói kiếp sau vẫn muốn làm con mẹ Cát Phượng. Tôi không chịu, đòi kiếp sau làm con gái của Bom để nó chăm lại tôi. Bom vui vẻ đồng ý vì "miễn sau con gặp lại mẹ là được". Thương Bom lắm, đẻ con được như Bom 10 đứa tôi cũng nuôi.
|
Cát Phượng đi phát gạo khoảng 2 tháng qua. |
Hạnh phúc khi có Kiều Minh Tuấn
- Công việc nghệ thuật của chị sao rồi?
Tôi đã gác lại toàn bộ. Dù có rảnh rỗi, đạo diễn Cát Phượng cũng không muốn làm, vui vẻ gì đâu mà viết kịch bản. Tôi hiện tại cũng không còn tiền mua gạo làm từ thiện nên tận dụng xe làm người vận chuyển. Ai làm từ thiện mình đi theo góp sức, chở gạo, chở thuốc cho bà con.
- Hẳn anh Tuấn cũng không muốn chị đi làm từ thiện?
Chúng tôi đã trò chuyện với nhau ngay từ đầu. Anh nói: "Anh biết cái gì em đã thích thì anh không cấm được, nhất là chuyện từ thiện nhưng em phải hết sức cẩn thận". Mấy tháng rồi tôi không gặp anh vì căn hộ của chúng tôi không có phòng riêng, tôi và anh ngủ chung sẽ rất nguy hiểm.
- Sau 1/10, hai người đã gặp nhau chưa?
Tôi đã về lại căn hộ rồi. Thú thật, tôi gặp lại anh không phải kiểu nhớ nhung vỡ òa vì chúng tôi gọi video cho nhau hằng ngày. Lâu lâu xa nhau chút để thương nhau nhiều hơn chứ kè kè bên nhau hoài dễ sinh chán.
Anh lo thì rất lo nhưng không nói nhiều, đàn ông mà. Tôi và anh đều không lãng mạn, không hay nói mấy câu sến súa. Phút gặp nhau, anh bảo tôi mở khẩu trang cho xem mặt có ốm đi miếng nào không.
|
Cát Phượng và Kiều Minh Tuấn thuận theo duyên, hạnh phúc mỗi ngày. |
- Hỏi thật, chị hết tiền sao không xin anh cho nhanh?
Dĩ nhiên anh phải đưa rồi. Chúng tôi mạnh ai nấy xài tiền của mình nhưng tôi cần bao nhiêu anh đưa bấy nhiêu. Tôi nhắn "Hết tiền đóng tiền điện rồi nha" thì anh chuyển qua ngay.
Thú thật, tôi có thể giữ tiền anh nếu muốn nhưng tôi không làm vậy vì sợ mình mang hết tiền của anh đi cho người nghèo. Chúng tôi còn những khoản tiền phải chi trả. Mỗi tháng, chúng tôi trả góp hơn 20 triệu đồng từ khoản vay ngân hàng. Đấy, mà người ta cứ nói chúng tôi giàu lắm...
- Anh Thái Hòa hẳn đã liên hệ mẹ con chị sau khi việc di chuyển trong thành phố dễ dàng hơn?
Ngay hôm 1/10, ba cu Bom đã qua đón con trai đi hóng gió phố phường. Lúc anh về, tôi kêu: "Ơi ông Hòa, ông đóng phim Cây táo nở hoa hay quá, tôi coi mà khóc đến tiền đình tái phát luôn". Anh tặc lưỡi: "Vai tàm tạm thôi mà". Tôi cự nự: "Quá hay chứ sao lại tạm, ông có vai truyền hình để đời rồi đó".
Ba cu Bom trề môi ra, hai cha con giống hệt nhau ở chỗ hễ vui là trề môi ra như vậy. Tôi cũng nói thật lòng là mừng cho anh. Ba cu Bom có gia đình mới hạnh phúc, sự nghiệp tấn tới thì tôi và Bom đều vui.
- Chị hạnh phúc không?
Tôi quá hạnh phúc với những gì đang có. Tôi chẳng mắc nợ ai ngoài mắc nợ trần nên cứ đi giúp đời, giúp người. Tôi có một đứa con quá ngoan ngoãn, thiện lương và chín chắn. Bạn thấy không, tôi hết tiền nhưng mẹ và con tôi chưa bữa nào chịu đói. Tôi cho đi, ắt có người khác cho lại mình.
Tôi hạnh phúc khi có anh Kiều Minh Tuấn. Chúng tôi bên nhau 13 năm rồi, dù biết đâu đến năm thứ 14 không còn bên nhau nữa thì cứ hạnh phúc hết hôm nay đã. Gặp nhau là duyên nhưng có ở được với nhau tới già không còn do nợ và nghiệp.