Ca sỹ Kim Anh có một quãng đời nhiều vinh quang nhưng buồn đau cũng không hề kém. Năm 1969, khi 16 tuổi, Kim Anh là một trong số ít học sinh thuộc tỉnh Sa Đéc được bảo trợ sang Mỹ học.Nói về quãng thời gian này, Kim Anh nhớ lại: “Cảm giác rất khủng khiếp. Một con bé 16 tuổi bước chân xuống phi trường xa lạ. Chẳng ai giống mình. Chẳng ai nói tiếng Việt. Tất cả mọi thứ đều bắt đầu như vừa mới được sinh ra lần nữa”.
Cô kể: “Tôi phải đi rất xa mới đến chỗ học. 6 tháng trời ròng rã tôi chỉ ăn bắp cải luộc, vì thấy chỉ có món rau này là giống bên Việt Nam”.
Sau 1975, có nhiều anh chị em văn nghệ sĩ sang Mỹ, lập thành một ban nhạc, Kim Anh gia nhập với họ.
Cuộc đời bà là những thăng trầm
Năm 1977 Kim Anh đến New York thử thời vận tại nhà hàng ca nhạc của người Hoa. Tiền không có, bụng thì đói meo, may sao ông chủ nhà hàng thương cảm và mời một dĩa thức ăn. Sau đó Kim Anh lên hát thử và được đề nghị trả lương 900 USD một tháng. Tuy mức lương khá bèo nhưng Kim Anh vẫn nói ông chủ cô chỉ nhận 700 USD một tháng, lý do: cô rất cảm kích với dĩa thức ăn mà ông đã mời cô trong lúc cô rất đói.
Vốn xuất thân là người Việt gốc Hoa, hát tại một nhà hàng người Hoa, nên Kim Anh rất được khách ủng hộ. Khi đó, cát sê của cô cũng tăng dần lên.
Bình phục, Kim Anh đi hát trở lại. Năm 1982, khi đang đi hát thì cô nghe tin cha bị bệnh và muốn được nghe giọng của cô. Thời bấy giờ phương tiện liên lạc khó khăn, Kim Anh mới nảy ra ý định thu âm một bài hát tiếng Hoa và tiếng Việt để gởi về Việt Nam tặng cho cha. Ban nhạc gợi ý Kim Anh hát bài Mùa thu lá bay.
Khi đó, các ca sĩ hát nhiều thứ tiếng, Kim Anh quyết định hát bài Mùa thu lá bay bằng tiếng Hoa với mong muốn là người cha ở quê nhà có thể cảm thấy được giọng của cô.
Về đến nhà ngày hôm sau Kim Anh nhận được tin ba mất, trong khi cuốn bằng cassete thì 3 ngày sau mới được về tới Việt Nam. “Đó là niềm đau lớn nhất của cuộc đời tôi. Cha tôi là người gián tiếp đem lại cho tôi vinh quang to lớn nhất mà người ca sĩ nào cũng cần”, cô khóc khi nói về cha.
Giữa lúc sự nghiệp đang dần ổn định thì cuộc đời Kim Anh lại tụt xuống hố sâu vực thẳm. Năm 1978, cô bị tai nạn xe hơi trong một trận bão tuyết lịch sử tại New York. “Cả người tôi là hàng trăm mũi kim. Tôi bị gãy tay, gãy xương sống, xương chậu. Tôi không nằm được, toàn phải ngủ ngồi”, cô đau xót kể.
|
Nữ ca sĩ Kim Anh thời trẻ. |
Quá tuyệt vọng, có lúc Kim Anh đã tìm đến cái chết nhưng được cứu thoát. Trong những tháng ngày bị hành hạ thể xác, có người đã khuyên cô dùng một loại bột trắng có tác dụng giảm đau, vì cơ thể cô đã không còn máu để chích morphine. Từ đó cô đã bị lệ thuộc vào nó, thứ ma túy chết người.
Gần 3 năm trời, tôi sống trong nhà thương, không một người quen thân bên cạnh, sống chủ yếu nhờ lòng tốt của thiên hạ. Toàn cơ thể tôi lúc đó chi chít vết thương. Đầu phải cạo trọc. Lúc đó, chết với tôi còn nhẹ nhàng hơn việc phải sống.
4 năm trời vật vã với ma túy, bao nhiêu tiền làm ra, tôi đều dùng vào ma túy. Năm 1984, sau một cơn sốc ma túy, tôi tỉnh dậy và tự nhủ, không thể thế này mãi được. Một là chết, hai là sống. Bĩ cực đau đớn mình đã chiến đấu để giành quyền được sống, nay sống như thế này thì thà chết còn hơn.
Tôi đi Pháp cai nghiện. Tôi ôm bọc ma túy đi lang thang và tìm đến một nghĩa trang quân đội ở miền Đông nước Pháp, quyết sống tách biệt để thử sức chịu đựng. Tôi được gia đình người quản trang cho ở lại, họ không hề biết tôi nghiện mà chỉ biết tôi đến xin một việc để làm. Tôi vào toilet, đổ bọc ma túy xuống bồn cầu và giật nước. Rồi tôi ôm lấy bồn cầu ngồi khóc, như thể lần này mình không thể sống nữa. Sau đó, cơn nghiện bắt đầu. Ông bà chủ biết, hỏi tôi có muốn không để đi mua thuốc cho. Tôi lắc đầu quyết cai cho bằng được. Sau 8 tháng, tôi từ bỏ ma túy mà không cần một viên thuốc.
Mời quý độc giả xem video Top sao Việt giàu nhất showbiz (nguồn Youtube):