Em Nguyễn Văn Bằng (6 tuổi) quê ở xã Thanh Liên, huyện Thanh Chương, tỉnh Nghệ An bị chẩn đoán mắc ung thư máu đã hơn 6 tháng nay. Mới đây bố của Bằng lại bất ngờ phát hiện mắc ung thư gan giai đoạn cuối nên gia đình vốn đã khó khăn càng lâm vào túng quẫn, kiệt quệ hơn.
|
Cậu bé Bằng 6 tuổi, rơi nước mắt vì những nỗi đau do căn bệnh ung thư máu gây ra.
|
Giữa tháng 7 năm ngoái, Bằng đột nhiên lên cơn sốt 39 độ kéo dài không dứt, kèm theo những trận đau bụng quằn quại. Bố mẹ đưa em đi bệnh viện tuyến huyện khám thì phát hiện tình trạng xuất huyết nên nhanh chóng chuyển xuống tuyến tỉnh.
Ở bệnh viện tỉnh, Bằng được tiến hành làm các xét nghiệm và có nghi ngờ mắc bệnh về máu. Gia đình lại cuống cuồng thuê xe chuyển ra bệnh viện tuyến trung ương. Đúng ngày 14/7/2017, Bằng được đưa đến khoa Bệnh máu trẻ em - viện Huyết học & Truyền máu Trung ương (Hà Nội) điều trị với chẩn đoán mắc bệnh bạch cầu cấp thể L2 (ung thư máu).
|
Người mẹ buồn bã chăm Bằng ở viện Huyết học – Truyền máu Trung ương.
|
Anh Nguyễn Văn Ngọc và chị Trần Thị Thảo là nông dân quanh năm làm thuê làm mướn, chạy chợ để nuôi ba đứa con ăn học. Kể từ khi con trai mắc bệnh, anh chị phải thay nhau lên bệnh viện chăm sóc nên công việc bỏ dở, không hề có thu nhập gì để bù cho các khoản chi phí chồng chất.
Thế nhưng, cái nghèo cái khó vẫn chưa dừng lại ở đó với gia đình, bởi chỉ ít tháng sau anh Ngọc phát hiện mắc căn bệnh ung thư gan ở giai đoạn muộn với tình trạng bụng chướng to và người gầy rộc đi nhanh chóng.
Nằm điều trị ở bệnh viện tuyến tỉnh được 11 ngày không có tiến triển, anh được chuyển ra bệnh viện Ung bướu Hà Nội để điều trị. Tại đây, bác sĩ xác định khối u đã di căn quá nhiều, không thể điều trị được nữa nên chị Thảo đành ngậm ngùi đưa chồng về quê.
|
Anh Ngọc phát hiện ung thư gan ở giai đoạn đã quá muộn.
|
Anh Ngọc, chị Thảo có 3 người con. Trên Bằng có người anh trai tên Bảo đang học lớp 11, chị Bích học lớp 10. Hai anh em phải xin nhà trường nghỉ học một năm để chia nhau ra đỡ đần mẹ chăm sóc cho em và bố.
Đầu tháng này, Bích được mẹ dẫn theo chăm Bằng ở viện Huyết học – Truyền máu Trung ương cách nhà 300km. Hướng dẫn cho con gái cách chăm sóc em được vài ngày, chị Thảo lại phải vội vàng về lo cho anh Ngọc đang nằm liệt giường ở quê.
"Cháu mới 16 tuổi, lần đầu đi xa nhà, xa bố mẹ thế này nên lo sợ nhiều điều lắm. Cháu sợ nhất là em Bằng trở bệnh nặng thì cháu không biết phải làm sao cả. Mấy hôm cháu cũng bị ốm sốt gọi điện về nhà thì mẹ bảo phải dũng cảm và mạnh mẽ lên chứ mẹ cũng không còn cách nào khác nữa cả", Bích rơm rớm nước mắt kể lại.
|
Chăm em ở bệnh viện, Bích cũng ốm và trên hết, cô bé lo sợ những điều không may đến với em.
|
|
Cậu bé sớm phải chịu đựng những nỗi đau mà người lớn khó tưởng tượng.
|
Có những lúc Bằng khóc ngất vì mũi tiêm truyền găm vào da thịt, khóc vì những cơn mệt mỏi từ những trận sốt triền miên, nhưng em khóc nhiều nhất vẫn là nhớ bố mẹ, nhớ khung cảnh quây quần đông đủ các thành viên trong gia đình. Em cũng muốn được khỏe mạnh nô đùa cùng các bạn chứ không phải chịu sự kìm hãm, tù túng của căn bệnh quái ác.
Đêm ngày 29/1, hai chị em Bích – Bằng tất bật với các hành lý to nhỏ đầy ắp trên tay rời bệnh viện, trong lòng như có lửa đốt dù trời đêm Hà Nội lạnh cắt da cắt thịt. Mẹ gọi điện báo tin bố các con đã quá yếu rồi.
"Bằng đáng lẽ chưa được về nhưng bố chúng cháu muốn gặp em lần cuối. Bây giờ bố yếu đến mức không thể điều trị được thêm gì nữa. Mẹ đã đưa bố về nhà và đang thở ô xy. Mẹ nói bố muốn nhìn thấy Bằng lần cuối mà cháu đau đớn quá...", Bích nghẹn ngào khóc trước lúc lầm lũi cùng với em rời khỏi bệnh viện trong đêm lạnh giá để về nhà.