Tôi và vợ đã có thời gian yêu nhau gần một năm trước khi tiến đến hôn nhân. Vợ tôi là người phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng, biết quan tâm đến người khác. Tôi rất yêu cô ấy và thật lòng mong muốn chúng tôi có thể hạnh phúc bên nhau dài lâu.
Chúng tôi đã cưới nhau được 7 tháng rồi, vợ tôi chưa muốn sinh con ngay nên tôi cũng chiều lòng cô ấy. Phụ nữ thường nuối tiếc thanh xuân và khoảng thời gian tự do bay nhảy mà, điều đó tôi rất hiểu.
Cuộc sống vợ chồng son của chúng tôi rất suôn sẻ và êm ả. Tôi hoàn toàn hài lòng và mãn nguyện, chỉ mong mọi thứ sẽ được mãi như thế này.
Cuối tuần vừa rồi, vợ tôi dậy rất sớm đi chợ và kỳ công nấu cho tôi món bún chả mà tôi luôn yêu thích. Ngày thường công việc của cả hai vợ chồng đều bận rộn, vì thế tôi cũng không yêu cầu vợ phải vào bếp thường xuyên. Tôi thương vợ, không muốn để cô ấy vất vả. Do đó mỗi lần được vợ vào bếp nấu nướng cho những món ngon đối với tôi thật sự là một dịp đặc biệt khiến tôi rất vui vẻ và hạnh phúc.
Thế nhưng sau khi dọn mâm bát xong, vợ kéo tôi ngồi xuống với một thái độ rất nghiêm túc như có chuyện quan trọng muốn nói.
“Mình ly hôn đi”, 4 từ cô ấy thốt ra sau đó khiến tôi lặng người không thể tin nổi. Tôi ngỡ mình nghe nhầm, cho đến khi cô ấy nhắc lại thì tôi mới tin rằng cô ấy đang nói thật.
“Tại sao?”, tôi đờ đẫn hỏi vợ. Để rồi sau khi nghe cô ấy nói rõ mọi chuyện, tôi không khỏi bàng hoàng ngã khuỵ. Lẽ nào tôi và vợ đành chia xa ở đây hay sao? Tôi sẽ mất cô ấy vĩnh viễn ư? Mới ngày hôm qua thôi chúng tôi vẫn còn hạnh phúc vui vẻ bên nhau, sao hôm nay vợ tôi đã đành lòng bỏ tôi lại để rẽ sang hướng khác?
Vợ tôi nói rằng người yêu cũ của cô ấy đã trở về rồi. Trước đây họ chia tay vì anh ta ra nước ngoài học tập, một lòng muốn xây dựng sự nghiệp rực rỡ. Trước khi ra đi, anh ta bảo vợ tôi đừng chờ vì chẳng biết khi nào anh ta mới quay lại. Cũng có thể là chẳng bao giờ cũng nên. Vợ tôi ở nhà cố gắng quên đi vết thương lòng, sau đó đã quen, yêu rồi cưới tôi.
Nếu anh ta không trở về, chúng tôi chắc chắn vẫn êm ấm bên nhau. Vợ tôi nói vậy. Nhưng sự thật là anh ta đã xuất hiện trở lại trong cuộc sống của cô ấy và vợ tôi nhận ra cô ấy vẫn yêu tình cũ rất nhiều. Vợ nói cô ấy không muốn phải sống cả đời trong nuối tiếc, hơn nữa chúng tôi cũng chưa có con cái ràng buộc, nên cô ấy muốn ly hôn để đoàn tụ với tình cũ.
Nói rõ đầu đuôi mọi chuyện, vợ chìa ra trước mặt tôi lá đơn ly hôn đã có sẵn chữ ký của cô ấy. Tôi đau xót và cay đắng trước sự cương quyết và dứt khoát của vợ. Hóa ra thời gian bên tôi chẳng là gì với cô ấy. Tình cảm và những thứ tôi dành cho vợ chẳng hề khiến cô ấy lưu luyến mảy may. Hóa ra khi người ta không yêu thì người ta có thể lạnh lùng và nhẫn tâm đến vậy!
Lúc đó tôi rất muốn làm ầm ĩ lên, kéo cả gia đình hai bên vào cuộc. Tôi là người chịu tổn thương, thiệt thòi mà, tôi sẽ được đồng tình còn vợ sẽ bị lên án. Để cho dù có không níu kéo được vợ thì cũng khiến cô ấy ra đi không được yên bình. Để cho con đường trở về với tình cũ của vợ phải chịu trắc trở, chông gai.
Nhưng cuối cùng tôi lại không thể làm như vậy, vì tôi vẫn còn yêu cô ấy. Không muốn vợ phải chịu đau khổ, tôi đã im lặng ký vào đơn ly hôn. Thậm chí khi bố mẹ hai bên hỏi đến, tôi cũng chỉ nói do chúng tôi không dung hòa được mâu thuẫn. Vợ rất cảm kích trước cách cư xử cao thượng của tôi. Nhưng để làm gì chứ? Tôi đã mất cô ấy rồi!