Ngày vừa nhận tấm bằng tốt nghiệp đại học, tôi đã quỳ xuống nói lời cầu hôn với nàng. Gần 5 năm bên nhau, cùng nhau trải qua biết bao thăng trầm của cuộc sống, cùng nhau lê la những hàng quán vỉa hè rồi cả những ngày cuối tháng cháy túi, điều duy nhất tôi muốn lúc này là được nắm tay em đi nốt phần đời còn lại.
Tôi quen Hoài khi cả hai cùng học chung một lớp học thêm hồi cuối cấp 3. Hoài thuộc kiểu người chăm chỉ còn tôi thì được cái thông minh nhưng nhanh chán, cẩu thả. Suốt những tháng ngày theo đuổi cô nàng kính cận có nụ cười dễ thương, tôi cảm nhận được nàng cũng có dành tình cảm cho mình nhưng trước mặt cứ là chối đây đẩy. Sau này vào đại học, khi đã nhận lời yêu nàng mới thú thật rằng vì sợ yêu đương làm ảnh hưởng việc học hành nên không dám tiến tới.
|
Ảnh minh họa. |
Quê Hoài cách quê tôi cỡ chỉ 60km, sau có đường cao tốc nên việc đi lại càng thuận tiện. Bố mẹ của hai đứa đều ủng hộ cho hai đứa tôi. Hồi đầu mẹ Hoài còn sợ con gái sẽ mất tập trung nhưng sau một học kỳ thấy hai đứa vẫn đảm bảo được kết quả, bác cho phép tôi qua nhà chơi như con cháu trong nhà.
Được gia đình hai bên ủng hộ nên chuyện tình yêu của hai đứa tôi cũng gọi là xuôi gió thuận buồm. Từ khoảng năm 2 đại học, tháng nào chúng tôi cũng có một lần về thăm nhà nhau. Không may sau đó mẹ Hoài qua đời vì căn bệnh ung thư, nhà chỉ còn mình bố nên thời gian ấy cuối tuần nào hai đứa cũng về quê ăn với bố bữa cơm.
Lời cầu hôn sau khi tốt nghiệp của tôi được nàng nhận nhưng phải đến khi hai đứa ổn định công việc, đám cưới mới được tổ chức. Gia đình hai đứa chúng tôi cũng biết nhau từ trước nên những phần việc chuẩn bị đám cưới diễn ra khá đơn giản và nhanh chóng. Sau cưới, bố mẹ tôi cho một căn chung cư, bố vợ tôi thì cho tiền để sửa sang sắm sửa nội thất. Nhìn chung cuộc sống chẳng phải sang giàu gì nhưng cũng khiến không ít bạn bè ghen tỵ.
Cưới được khoảng 2 năm, vợ chồng tôi đón thành viên mới của gia đình. Bé Bơ có đôi mắt hệt như Hoài và cái miệng hơi trề giống bố. Vợ tôi khi đó vẫn trêu giống bố cái gì chẳng giống, lại đi giống cái xấu nhất môi trề. Tôi thì chỉ cười rồi bảo mong con không hay giận dỗi giống mẹ.
Nhà có trẻ con đúng là đảo lộn hết cả. Chúng tôi phải mất một thời gian mới có thể quen với nhịp sinh hoạt sau khi có Bơ. Lúc con ngủ sao giống thiên thần đến vậy, lắm lúc lại khiến cả hai vợ chồng phát điên vì khóc quấy. Cũng may con bé lớn lên khỏe mạnh, 12 tháng đi mẫu giáo cũng không ốm đau gì.
Thế rồi những ngày tháng hạnh phúc đó đã đột ngột chấm dứt khi vợ tôi không may gặp tai nạn qua đời. Cú sốc đó khiến tôi tưởng chừng đã không thể nào vượt qua nổi nếu không có bé Bơ.
Sau khi vợ mất, căn nhà trở nên trống vắng vô cùng khi chỉ còn tôi và con. Mỗi lần ôm Bơ trong tay, nhìn con tôi lại không cầm được nước mắt. Con bé có đôi mắt giống Hoài quá. Sao ông trời lại nỡ lòng nào chia cắt chúng tôi như vậy.
Vì bố mẹ cả hai bên đều đang đi làm, bé Bơ lại còn nhỏ nên mẹ tôi đã nhờ người quen giới thiệu osin để phụ giúp tôi việc nhà và chăm sóc con cái. Cô Ba là người khá nhanh nhẹn và chu đáo. Bé Bơ cũng rất ngoan và theo bà nên tôi cũng an tâm.
Từ ngày vợ đột ngột qua đời, chỉ có rượu và thuốc lá mới có thể khiến trái tim tôi bớt thắt lại. Từng con phố, quán ăn hay thậm chí là gốc cây nơi cuối phố đều lưu giữ kỷ niệm của hai đứa tôi ngần ấy năm bên nhau. Mỗi đêm để có thể đi vào giấc ngủ, tôi hoặc phải uống thuốc, hoặc phải uống vài ly để quên hết sự đời.
Tôi nhận ra mình đã quá bệ rạc khi một lần bất giác nhìn vào tấm gương lớn. Tôi bỗng nhớ ra những lời trước đây Hoài thường dặn tôi và quyết định sẽ thay đổi từ giờ. Thay vì làm bạn với rượu và thuốc, tôi lao đầu vào công việc để khiến mình trở nên bận rộn, không còn một giây nào để suy nghĩ lung tung.
Những chuyến công tác dần trở nên thường xuyên như cơm bữa. Việc ở nhà rồi con cái đã có cô Ba. Tôi cứ thế, cứ thế cuốn đi với cái lý để quên đi chuyện đau buồn và lo lắng cho con gái một tương lai tốt. Thế nhưng tôi đã nhận ra mình thật sai lầm khi một lần kết thúc chuyến công tác về nhà, tôi hoảng loạn khi không thấy Bơ và cô Ba đâu. Điện thoại tôi có hàng chục cuộc gọi nhỡ của cô nhưng tôi gọi lại đều không được.
Cô Ba đã đưa con bé đi đâu, liệu có phải con bé bị ốm được bà đưa đi viện hay còn chuyện gì tồi tệ hơn xảy ra. Trong lúc chân tay bủn rủn, tôi giật mình khi chiếc điện thoại trong tay mình rung lên. Là cô Ba.
"Thỏa à cháu. Cô đưa Bơ đi Ngày hội Gia đình ở trường nhé. Cô gọi mãi cho cháu không được nên đoán cháu quên. Bơ chào bố đi con!".
Nghe tiếng con gái líu lô trong điện thoại rồi hỏi sao bố đi lâu về thế, tôi không thể nói câu gì ngoài rơi nước mắt. Sự ra đi của vợ đã khiến tôi không còn làm chủ được lý trí, cuốn đi với công việc và phó mặc con cho cô Ba. Con bé đã chịu sự thiệt thòi khi phải rời xa mẹ quá sớm rồi, tôi nhất định sẽ thay đổi mình để Hoài an tâm nơi chín suối.