Gia đình tôi ở quê, bố mẹ làm nghề tổ chức đám cưới nên cũng vào hàng khá giả trong làng. Bố là người rất giỏi giang và hòa nhã nên được nhiều người quý mến. Cuộc sống đang trôi đi êm ả thì bỗng dưng bố bị tai nạn trong một lần đi ăn uống với hội đồng niên. Vụ ngã xe khiến bố nằm liệt giường không tự chăm sóc bản thân được.
Bố trước đây là trụ cột chính trong nhà nên sau khi bố ốm, gia đình tôi trở nên khó khăn hơn trước. Thế là mẹ lại phải xoay sở vừa lo cho bố, vừa lo cho anh em chúng tôi ăn học đầy đủ. Năm tôi học đại học năm thứ hai thì bố qua đời. Tôi vừa học vừa làm thêm và luôn hoàn thành xuất sắc việc học của mình. Sau khi ra trường, tôi tìm được công việc ổn định. Biết mẹ cũng vất vả nên tôi không xin tiền mẹ nữa mà tự xoay sở chi phí sinh hoạt trên thành phố.
Khi tôi gặp vợ, tôi tâm sự hết, không giấu giếm hoàn cảnh của mình. Do cô ấy là người thành phố nên tôi phải nói thẳng luôn. Nếu ưng thì chúng tôi tiếp tục, còn không thì chia tay, tôi không miễn cưỡng. Là đàn ông, tôi cũng có lòng tự trọng của riêng mình. Rất may vợ tôi là người luôn thấu hiếu và yêu tôi thật lòng. Tôi cảm thấy mình thực sự may mắn khi gặp được vợ. Cô ấy sống đức hạnh, quan tâm đến tôi và rất hiếu thảo với mẹ tôi.
Cưới xong, mẹ vợ cho chúng tôi một căn hộ riêng để ở. Bố vợ mất chỉ vài tháng sau khi tôi về làm rể, mẹ vợ rất buồn nên tôi luôn xem bà như mẹ ruột mình. Mỗi lần bà muốn đi chơi với bạn bè, tôi là người chủ động đưa đón chứ không phải vợ mình. Thậm chí, bà ốm đi viện, tôi cũng là người chăm nom . Tôi nghĩ, mẹ vợ và vợ đã lo cho tôi nhiều như thế, tôi cố gắng thêm một chút cũng chẳng sao.
Vợ sinh con trai đầu lòng, mẹ tôi ở quê không chăm được, còn mẹ vợ thì liên tục ở bên để giúp đỡ. Hàng ngày, tôi đi làm về sớm hơn để giúp thêm việc nhà. Cuộc sống của chúng tôi nói chung là hòa thuận, êm ấm.
Đến khi con trai khoảng 3 tuổi thì mẹ ruột tôi bị ốm nặng. Tôi phải đưa bà lên thành phố chữa trị rồi đưa về nhà mình, vợ chăm sóc rất chu đáo, cơm bưng nước rót, không thể chê trách vào đâu được. Một lần tôi đi công tác về, từ cửa vào tôi đã ngửi thấy mùi thức ăn bên trong.
Toàn những món quen thuộc mà vợ từng nấu. Khi bước vào, tôi chỉ thấy mẹ ngồi bên mâm cơm, còn không thấy vợ con đâu. Tôi hỏi thì bà bảo: "Thằng cu nhà con nó ăn uống nghịch ngợm, ồn ào quá, mẹ bảo vợ con vào trong phòng cho nó ăn, mẹ ăn trước. Giờ mẹ già rồi, ồn ào mẹ đau đầu lắm không chịu nổi, mẹ cần không gian yên tĩnh".
Nghe xong tôi không nói gì, vào phòng thì thấy vợ đang ngồi mặt buồn cho con ăn. Nhìn thấy vợ như vậy tôi thương lắm. Trong nhà có trẻ con, chuyện nó nghịch đùa ồn ào là bình thường, mẹ lại bắt vợ phải vào trong phòng để có không gian yên tĩnh.
Sau một đêm tôi suy nghĩ, hôm sau, tôi quyết định đưa mẹ về quê. Dù vợ không phàn nàn gì nhưng tôi nghĩ, bà về quê là tốt nhất. Tôi chủ động thuê bảo mẫu để chăm bà mà vợ tôi cũng thoải mái hơn. Đúng là mẹ chồng nàng dâu cứ ở riêng là tốt nhất, hai thế hệ có nhiều khác biệt cũng dễ gây mâu thuẫn.
(duongbao...)