Em và Thắng đã yêu nhau gần 2 năm nay. Chúng em dự định cuối năm sẽ về chung một nhà. Nhưng hôm vừa rồi em mới về ra mắt gia đình anh lần đầu tiên. Cũng bởi trước đây, dù Thắng không nói thẳng ra nhưng em biết bố mẹ Thắng không ưng em lắm, chê điều kiện gia đình em không tương xứng. Cũng vì lẽ đó nên em ngại ngần chưa muốn theo anh về ra mắt.
Lần này Thắng khẳng định bố mẹ anh đã hoàn toàn đống ý hôn sự của chúng em. Và nhờ có Thắng thuyết phục bố mẹ đâu ra đấy từ trước nên gia đình anh tiếp đón em khá xởi lởi. Mẹ anh chuẩn bị nhiều món ngon để đãi em. Mọi thứ suôn sẻ cho đến giữa bữa ăn các chị ạ.
Chẳng là trên bàn ăn còn món cua biển. Em là phụ nữ lại lần đầu về nhà anh nên ngại ngần, chưa dám ăn uống tự nhiên. Bác gái gắp cho em món cua biển đặt vào bát, bảo em cứ thoải mái như ở nhà. Em vui và cảm động lắm.
Nhưng câu nói tiếp theo của bác ấy lại khiến mặt em méo xệch: "Ở nhà cháu thì làm gì được ăn món này nhỉ. Bác mua cua loại ngon, 2 triệu một cân đấy. Cái đĩa cua này bằng lương hưu một tháng của bố cháu rồi chứ chẳng đùa", bác ấy nói như vậy.
|
Tự dưng em chán chẳng muốn cưới nữa. Ảnh minh họa. |
Cổ họng em nghẹn đắng không nói được lời nào. Thắng nghe vậy thì lên tiếng trách nhẹ mẹ một câu. Bác ấy cười xòa bảo em đừng để bụng, tính bác ấy vốn thẳng thắn từ xưa. Mọi người lại ăn uống, trò chuyện vui vẻ trở lại, coi như câu nói vừa rồi không hề tồn tại. Nhưng em thì không thể nào gạt nó ra khỏi đầu được.
Lúc đưa em về, Thắng lần nữa xin lỗi em về câu nói vô ý của mẹ anh, bảo em đừng để bụng, ông bà đồng ý cho cưới là tốt lắm rồi. Em chỉ biết cười chua xót. Rõ ràng mẹ Thắng khinh thường gia cảnh nhà em nhưng vì con trai quyết tâm cưới nên đành phải chấp nhận. Nhưng đám cưới đâu phải là đã hết, cuộc sống chung sau này mới bộn bề mệt mỏi.
Nếu mẹ Thắng còn giữ tâm lý như vậy thì chắc chắn cảnh làm dâu của em cũng chẳng được suôn sẻ. Còn Thắng, anh ấy cho rằng bố mẹ anh đồng ý chuyện chúng em đã là tốt lắm rồi, còn lại thì em phải biết điều, chịu nhịn một chút.
Bố mẹ em chỉ là công nhân viên chức về hưu bình thường. Quả thực một đĩa cua trên bàn ăn nhà Thắng đã bằng cả tháng lương hưu của bố em rồi. Nói ra mới thấy được sự chênh lệch giữa điều kiện nhà em và điều kiện nhà Thắng. Nhưng em không tự ti về bản thân mình. Em cũng được bố mẹ cho ăn học đàng hoàng, có công việc ổn định với mức lương khá, lương của Thắng chỉ cao hơn lương của em một chút.
Tự dưng em chán chẳng muốn cưới nữa nhưng chia tay thì cũng không đành. Trong tình cảnh này, liệu em lấy Thắng thì có được hạnh phúc không hả các chị?