|
Ảnh minh họa |
Khi mang thai, tôi bị nhau tiền đạo nên phải giữ gìn rất cẩn thận. 2 tháng cuối thai kỳ, tôi buộc phải xin nghỉ làm, chỉ đi lại hết sức nhẹ nhàng ở trong nhà để giữ em bé. Chồng tôi thương vợ nên giành làm hết việc nhà, sáng sớm còn nấu sẵn thức ăn để cho tôi rồi mới đi làm. Bố mẹ chồng cũng gọi điện hỏi han liên tục. Sự quan tâm của mọi người làm tinh thần tôi nhẹ nhàng, thoải mái.
Tôi thuận lợi sinh con được 2 tuần thì xảy ra chuyện lớn. Trước đó, bác sĩ có hỏi ý kiến của tôi về việc triệt sản bằng cách thắt buồng trứng. Họ cũng nói nếu tôi mang thai lần tiếp theo sẽ rất nguy hiểm khi đứa bé đầu tiên đã bị nhau tiền đạo trung tâm. Nhưng tôi không đồng ý vì còn suy nghĩ sinh thêm đứa con thứ 2 vào 5 năm sau. Vợ chồng mà chỉ có một đứa con thì trống vắng lắm.
Hôm đó, đang ngủ thì tôi bỗng thấy choáng váng, phía dưới cơ thể ướt đẫm. Tôi khều chồng dậy, bảo anh bật điện lên. Cả 2 chúng tôi tái mét mặt mày, vội vàng hô hoán, gọi xe cấp cứu đưa tôi đến bệnh viện gấp. Tôi bị băng huyết sau sinh.
Khi đến viện, thần trí tôi đã mơ hồ. Nhưng tôi vẫn kịp thấy khuôn mặt tràn đầy sự lo lắng, hoảng sợ của chồng mình. Trong giờ khắc sinh tử, tôi bỗng nghe tiếng hét lớn của chồng: "Cứu vợ em với. Không cần giữ tử cung hay gì nữa, không cần sinh thêm con nữa. Chỉ cần cứu vợ em thôi các bác sĩ ơi". Nghe xong câu đó thì tôi chìm vào hôn mê.
Nhờ sự cứu chữa tận tình của các y bác sĩ mà tôi vượt qua được nguy hiểm. Nhưng để an toàn, tôi không thể tiếp tục mang thai nữa. Bù lại, tôi càng cảm nhận được tình yêu thương và sự trân trọng của chồng.
Anh chăm sóc tôi chu đáo, tận tình hết mức. Nhìn anh đút từng muỗng cháo cho vợ hay ngồi cả tiếng để xoa bóp tay chân cho vợ đỡ mỏi, ai cũng khen tôi tốt số. Nhưng nghĩ đến việc không thể sinh con nữa, tôi lại buồn lòng lắm.