Chuyện vợ chồng cơm không lành canh chẳng ngọt là điều mà hầu như gia đình ai cũng sẽ trải qua, tôi cũng vậy. Thậm chí, vợ chồng tôi cũng không khi ít phen sóng gió. Đến từ mẹ chồng cũng có, từ những người xung quanh cũng không thiếu và cũng có cả lý do xuất phát từ chính vợ chồng tôi.
Tôi còn nhớ rằng hơn 10 năm đi lấy chồng, ngoài những xung đột nhỏ nhặt vợ chồng tôi đã có chính xác là 3 lần đứng trên bờ vực tan vỡ.
Lần đầu là khi mẹ anh ngứa mắt với con dâu đến độ đòi tự tử nếu như chồng tôi không bỏ tôi. Lần thứ hai là khi tôi phát hiện anh có mối quan hệ mập mờ bên ngoài. Lần thứ bà là do khủng hoảng kinh tế của gia đình. Có rất nhiều lý do để đến cuối cùng chúng tôi vẫn tiếp tục tha thứ cho nhau và tiếp tục vun vén xây dựng hạnh phúc gia đình nhưng có nguyên nhân khá lớn đó chính là tôi thương các con, không muốn chúng phải sống với mẹ kế hay cha dượng như tôi đã từng. Và bản thân anh cũng thương tôi vì quá hiểu tuổi thơ đầy nước mắt của vợ.
|
Ảnh minh họa. |
Hiện tại, tôi và chồng đã qua những năm tháng chênh vênh nhất của hôn nhân, tất nhiên chẳng ai nói hay được sau này, thế nhưng chúng tôi luôn dặn nhau rằng trừ khi không còn cách nào cứu vãn thì bất kỳ khi nào khi xuất hiện mâu thuẫn, hãy giải quyết trên tinh thần hàn gắn, đừng hở chút là nghĩ đến chuyện lôi nhau ra tòa.
Chồng tôi ngày xưa là thợ máy chính trong xưởng sửa chữa ô tô của bố tôi. Thời điểm lần đầu tôi biết anh, tôi mới học lớp 6 mà thôi. Sau này trải qua nhiều chuyện chúng tôi lại vô tình gặp lại nhau khi tôi đã trưởng thành và nên duyên vợ chồng.
Khoảng thời gian khi tôi còn bé, không ít lần anh chứng kiến chuyện giữa tôi và mẹ kế nên anh cũng không phải không hiểu giữa mẹ kế và con chồng, rất khó để có được mối quan hệ yên lành.
Bố mẹ tôi bỏ nhau khi tôi mới được 2 tuổi và bố tôi tái hôn năm tôi lên 6. Mẹ kế chỉ hơn tôi 12 tuổi mà thôi.
Với một đứa trẻ mới 6 tuổi, nói thật lòng là tôi không có sẵn tư tưởng phản kháng với những người xung quanh nhiều, tôi còn nhớ là tôi không hề ghét bỏ mẹ kế và rất yêu quý em gái mới sinh của mình.
Thế nhưng cô ấy thì không, cô ấy luôn không vừa mắt với tôi, tuy rằng không nói ra nhưng thường gì cô ấy sẽ tìm lý do chính đáng để không phải tiếp xúc với tôi nhiều. Mẹ kế của tôi là người không hành hạ con chồng nhưng luôn cố gắng đẩy con chồng “ra rìa”.
Mẹ kế của tôi khá đẹp nhưng chỉ học hết lớp 9, gia đình rất phức tạp, ngược lại hoàn toàn với mẹ tôi, một người học cao, gia đình nề nếp căn bản. Tôi có ngoại hình rất giống mẹ và đó là lý do tôi rất không vừa mắt mẹ kế.
Chuyện giữa tôi và mẹ kế là cuộc chiến ngầm mà rất khó để nói ra với người ngoài, cô ấy không đánh đập chửi bới tôi, cô ấy không có bất kỳ hành vi vũ lực nào, mọi tra tấn đến đến từ tinh thần.
Tôi còn nhớ có một lần, em gái tôi - đứa trẻ được nuông chiều từ bé tí lên cơn cáu gắt vì trong bữa cơm không có món trứng rán nó thích. Mẹ kế lập tức nói bóng gió vì hôm đó tôi không rán trứng cho em.
Quả thực lúc ấy trong nhà không còn quả trứng nào, tôi đã giải thích là nhà hết trứng nhưng mẹ kế vẫn nói rằng đấy là lỗi của tôi, vì sao hết mà không nói với ai để còn đi mua.
Khi tôi đang im lặng ăn bát cơm của mình thì em gái đã cáu kỉnh đến mức thọc tay vào bát canh ngoáy loạn lên, bố tôi và mẹ kế đều không nói gì kệ cho em rửa tay vào bát canh rau muống luộc mà tôi hì hục nấu sau khi đi học về.
Cuối bữa, bố tôi đứng dậy đi lên phòng, chỉ còn tôi và mẹ kế ngồi lại mâm cơm, thấy vậy cô ấy liền bảo tôi chan canh mà ăn cơm đi, đổ đi thì phí, tay em sạch mà…
Đó là câu chuyện tôi còn nhớ nhất trong suốt những ngày tháng tuổi thơ chẳng êm đềm của mình. Đó cũng là những điều tôi luôn tự nhắc nhở mình, nếu không đến bước đường cùng, tôi sẽ không để hai đứa con của mình phải sống cái cảnh mẹ kế con chồng dù chỉ một ngày.