2 năm trước tôi cũng như bao người con gái khác luôn mơ mộng về một tình yêu đẹp, về những chàng công tử giàu có, đẹp trai nhưng lại đem lòng yêu thương những cô nàng “lọ lem” trong các cuốn truyện tiểu thuyết ngôn tình. Cũng vì những mơ mộng hão huyền đó mà tôi đã bất chấp tất cả, bất chấp cả sự phản đối của gia đình để bước chân vào một cuộc hôn nhân sai lầm. Kể từ khi lấy chồng cuộc sống của tôi trở nên chao đảo, mất phương hướng, rơi vào vũng bùn nhầy, dường như tất cả đã bước sang một trang mới chỉ toàn đau khổ và đẫm nước mắt.
Tôi quen anh khi đang là sinh viên năm cuối, lần đầu tiên gặp anh tôi đã bị vẻ đẹp trai lãng tử, ánh mắt biết cười ấy hớp mất hồn. Sau buổi gặp mặt đó tôi là người chủ động nhắn tin liên hệ với anh và cũng chính tôi là người bày tỏ tình cảm của mình trước. Dường như từ đầu đến cuối đều do tôi đạo diễn, chủ động trong chuyện tình cảm. Thế rồi sau vài lần nhắn tin qua lại, vài lần hẹn hò anh ngỏ lời yêu đương với tôi. Lúc ấy một cô gái ngốc nghếch, ngờ nghệch và luôn tin vào giấc mơ ngọt ngào của tình yêu như tôi khó có thể từ chối một người đàn ông như anh. Trong phút chốc tôi như bắt được “vàng” nhận lời làm người yêu anh không một chút do dự.
Sau hơn 5 tháng yêu nhau cuối cùng chúng tôi cũng đi đến quyết định kết hôn. Rào cản lớn nhất đối với tôi lúc này là gia đình, bố mẹ tôi nhất quyết cấm cản tôi yêu anh. Ông bà cho rằng con gái mình có học hành, gia đình cơ bản thì phải tìm lấy một người đàn ông tương xứng để gửi gắm cuộc đời, đằng này tôi lại yêu một anh chàng không có trình độ học vấn, hoàn cảnh gia đình không tốt. Ngoài vẻ đẹp trai ra thì đúng là anh không có gì hết, tiền bạc, gia đình, học vị… đều là con số 0.
|
Đời đúng là cay nghiệt, con người ai cũng từng vấp phải những sai lầm và phải trả giá cho những sai lầm đó (Ảnh minh họa). |
Nghe nói bố mẹ anh li hôn từ khi anh còn nhỏ, anh ở cùng với mẹ, nhưng mẹ ít quan tâm đến anh bởi bà còn lo giữ chân những gã đàn ông xung quanh bà. Tất cả những chuyện này anh đều nói hết với tôi, chính vì thế tôi luôn tin tưởng vào anh, tin vào tình cảm anh dành cho mình là thật. Thế nhưng sau khi cố gắng phá vỡ rào cản từ gia đình đổi lại tôi phải nhận vào mình trăm vàn những tổn thương.
Vì là con gái duy nhất trong nhà nên cha mẹ tôi cuối cùng cũng đành gạt đi nước mắt chấp nhận một chàng rể như anh. Kết hôn xong bố mẹ tôi mua cho chúng tôi một căn chung cư, cho nhà, cho xe… tất cả những gì tốt nhất ông bà đều dành cho con gái, chỉ mong con gái có thể sống sung sướng. Nhưng đời thật trớ trêu, cuộc đời không như mơ bao giờ, người đàn ông tôi đã từng chủ động theo đuổi ấy lại cướp đi tất cả những thứ tôi có, cả tiền bạc và tình cảm tôi dành cho anh.
Lấy nhau xong anh lộ rõ bản chất con người thật, những lời mật ngọt trước kia nay là những lời dối trá, tàn nhẫn. Đã bao lần tôi bắt gặp anh hẹn hò với những cô gái lạ nhưng anh vẫn luôn bao biện, dùng miệng lưỡi lừa gạt tôi hết lần này đến lần khác. Kể từ khi lấy nhau chưa bao giờ anh chủ động đi tìm việc, chưa bao giờ anh mang về cho vợ một đồng tiền, nhưng tiền bạc trong nhà cứ lần lượt không cánh bay đi. Tiền nợ nần ăn uống, cờ bạc, lô đề của anh cũng một tay tôi trả. Nhưng nỗi đau ấy tôi không dám hé lộ ra với cha mẹ, vì biết bản thân mình sai nên đành chịu chấp nhận.
Thế nhưng chuyện xấu không thể che giấu được mãi, chuyện vợ chồng tôi thường xuyên cãi vã, chuyện anh thường xuyên đánh vợ, anh ngoại tình… cuối cùng cũng đến tai cha mẹ tôi. Khi đó ông bà đã nhiều lần chủ động đến gặp anh và nói chuyện, với thân phận là con rể nhưng cách anh nói chuyện, đối xử với cha mẹ tôi chẳng khác gì một gã lưu manh. Thậm chí trước mặt ông bà anh vẫn ngang nhiên dang tay tát vợ. Anh coi cha mẹ vợ như người dưng nước lã, thẳng tay xua đuổi ông bà…
Thấy con gái sống khổ sở quá cha mẹ tôi khuyên tôi nên dứt khoát ly dị, chỉ có ly dị mới có thể sống những tháng ngày vui vẻ, mẹ tôi thương con gái nên lúc nào cũng an ủi tôi “Con còn trẻ, còn nhiều cơ hội. Bỏ nó đi rồi làm lại từ đầu. Sống với một kẻ lưu manh như thế có ngày nó cũng giết con. Bỏ đi con, về với cha mẹ…”. Sau bao nhiêu ngày đắn đo, suy nghĩ cuối cùng tôi cũng đồng ý ly hôn. Nhưng với một gã chồng lưu manh như thế đâu dễ dàng ly hôn. Hôm đó tôi cùng với cha mẹ tôi nói chuyện với anh đề nghị ly hôn, anh chỉ cười và nói “Ly hôn cũng được nhưng tài sản tính sao? Muốn ly hôn thì phân chia, không thì chấp nhận sống như vậy cả đời đi…”.
Thật vô lý, rõ ràng trước khi lấy tôi anh chỉ đến với hai bàn tay trắng, xe anh đi cũng là gia đình tôi mua, nhà ở cũng là bố mẹ tôi cho… vậy anh còn đòi hỏi gì? Thế nhưng có lẽ để đổi lại sự yên ổn cho con gái nên cha mẹ tôi đành ngậm đắng nuốt cay chấp nhận để lại cho anh căn hộ. Đời đúng là cay nghiệt, con người ai cũng từng vấp phải những sai lầm và phải trả giá cho những sai lầm đó. Nhưng cuộc đời tôi đã phải trả giá cho sai lầm của mình quá lớn. Làm thân con gái chọn chồng cũng như đánh một ván cờ, đi sai một nước là hỏng cả ván, khó có thể làm lại từ đầu. Lấy chồng không thể cứ nhìn vào diện mạo, không thể cứ hoài mộng về một “bạch mã hoàng tử” để rồi nhắm mắt đưa chân, hối hận cả đời.