Từ ngày có vợ, con trai luôn coi vợ là nhất và chẳng xem mẹ là gì nữa. Hồi chưa kết hôn thì lúc nào cũng mẹ, đi đâu có gì ngon cũng mua cho mẹ, giày dép quần áo của tôi cũng toàn nó sắm.
Ấy vậy mà từ lúc lấy vợ về thì chẳng biết mẹ là ai, chỉ có vợ là nhất thôi. Tôi có con dâu được 3 năm rồi. Thằng bé cuồng vợ đến mức đi làm thì thôi, cứ đến nhà nhìn thấy mẹ nó chẳng chào một câu mà lại hỏi: “Vợ con đâu?”
Rồi đến bữa ăn nó chẳng bao giờ gắp đồ cho mẹ nữa mà toàn gắp cho vợ. Đã thế còn chiều theo sở thích của vợ một cách thái quá, 10h đêm thấy mở cửa lạch cạch tôi ngó ra hỏi:
“Đi đâu muộn thế con?”
“Con ra cổng lấy trà sữa cho Hiền”
Đấy, thế mà mẹ ốm cấm có thấy mua được cho tô cháo, toàn tôi phải tự vào bếp muốn ăn gì thì nấu. Đã vậy nó còn chiều vợ thành ra lười biếng vô cùng.
Mấy ngày đầu về làm dâu con bé còn dậy sớm nấu ăn sáng, nhưng từ sau lần chồng bảo không phải lọ mọ làm gì cho mệt, để mẹ thích ăn gì mẹ tự mua thì con bé ngủ đến trưa luôn.
Bài chia sẻ (Ảnh chụp màn hình)
Nhiều lúc tôi cũng thấy tủi thân lắm nhưng chỉ để trong lòng thôi, chứ nói ra chúng nó lại bảo mình bì tị, rồi mẹ con lại mâu thuẫn không vui.
Đợt này con dâu có bầu nghén ngẩm, thằng con trai tôi phục vụ vợ từ a - z.
Sáng dậy đưa vợ ra quán ăn sáng, cứ vợ thèm cái gì là nó gọi về nhà cho ăn. Con bé hay làm mình làm mẩy, lúc bắt chồng mua bằng được nhưng về rồi lại kêu chán bỏ đó.
Nhiều lúc tôi không ăn hộ thì thành ra ôi thiu, hỏng lại vứt đi hoang phí lắm. Hôm qua thấy con trai mua túi vú sữa để đó, tôi cũng vô tư lấy một quả rồi ngồi ăn. Thế mà nó nhìn thấy quát um lên:
“Ơ sao mẹ lại ăn đồ của vợ con?”
“Thì mẹ thấy mày mua nhiều, con Hiền có ăn hết đâu toàn để hỏng phí lắm”.
Thằng con lườm tôi: “Con mua cho vợ chứ mua cho mẹ à. Cô ấy đang nghén, thấy người khác ăn vào lại khó chịu giận bỏ đấy bây giờ. Không phải cho mẹ, mẹ đừng động vào”.
Giờ tôi còn khỏe làm được việc góp vào với vợ chồng nó mà còn bị soi xét từng miếng ăn. Vậy sau này tôi già ốm đau nằm đấy liệu có nhờ được chúng nó miếng cháo không? Hay lại vừa ăn vừa bị mắng mỏ chửi bới.
Nghĩ cũng thấy buồn thật mọi người ạ, tôi có nên bảo con ra ở riêng không để thoải mái cho cả mình và chúng nó?