Cầm tấm bằng tốt nghiệp trường trung cấp tài chính đi đến rã chân mà tôi không tìm được việc làm. Hình như ở cái thành phố phồn hoa này người ta chỉ tuyển nhân viên vào nghề tài chính khi nhân viên đó được đào tạo hệ chính quy của một trường đại học danh tiếng.
Thất vọng tôi đăng kí đi xuất khẩu lao động ở một nước Đông Âu xa xôi. Sau 4 năm làm lụng chăm chỉ ở xứ người, hết hạn hợp đồng tôi trở về nước với số tiền kha khá và mơ ước sẽ trụ lại thành phố để thử sức mình.
26 tuổi, tôi mạnh dạn đứng ra thành lập công ty môi giới bất động sản cùng mấy người bạn quen thân khi còn ở nước ngoài. Công ty của tôi toàn trai trẻ, năng động và tràn đầy nhiệt huyết, hoài bão đổi đời bằng chính sức lao động của mình nên chẳng mấy chốc chúng tôi phất lên như diều gặp gió, nhất là thời kì cả nước sôi sục vì sốt đất, sốt nhà.
|
Ảnh minh hoạ: Internet |
Công cuộc phấn đấu để tiền đẻ ra tiền khiến tôi bị cuốn vào vòng quay kinh tế mà quên mất lo cho mình cuộc sống bình thường của một người đàn ông. Bố, mẹ ở quê lần nào ra thăm cũng thở ngắn, thở dài vì tôi là con trai trưởng mà mãi cũng chưa có gia đình để báo hiếu cho ông bà tổ tiên, dòng tộc.
Bước vào tuổi 36 khi đã “nhà lầu, xe hơi”, đã có chân trong hội đồng quản trị của công ty, tôi mới để thời gian kiếm một nửa kia cho mình. Vợ tôi là con gái út của một đối tác lớn làm ăn lâu năm với công ty tôi. Em thua tôi đúng một con giáp, em có bằng đại học sư phạm và đang là cô giáo dạy toán của một trường trung học cơ sở trên phố.
Vợ tôi không xinh nổi trội nhưng em hiền lành, nết na, thùy mị, em đã cho tôi hạnh phúc làm cha khi sau 1 năm mặn nồng yêu thường vợ chồng tôi đã có con gái đầu lòng bụ bẫm, khỏe mạnh mang nhiều nét giống bố!
Con gái tôi chưa kịp đón sinh nhật thứ 3 thì vợ chồng tôi không may vỡ kế hoạch… Nghĩ mình lớn tuổi lại đang mong có được cậu ấm nối dõi, mặt nữa kinh tế gia đình cũng không khó khăn gì để có thêm con nên tôi động viên vợ giữ để sinh.
Quả là ông Trời không cho ai hết khi đến ngày, đến tháng vợ tôi cho ra đời thêm cô con gái nữa. Bố mẹ tôi không dám nói nhưng tôi hiểu bố mẹ buồn, còn tôi thật sự thất vọng, thật sự chán nản khi nhìn quanh nhà trừ tôi ra là “một đàn bươm bướm xinh…”
Thế rồi trong một lần rượu say ở nhà hàng trên phố, tôi mang tâm sự bày tỏ cùng cô em chân dài bấy lâu vẫn kề vai áp má tôi mỗi khi tôi ghé quán, em xinh như mộng rót mật vào tai tôi rằng nếu tôi bao cho em cuộc sống đủ đầy thì em sẽ sinh cho tôi quý tử mà không cần đám cưới, không cần danh chính ngôn thuận.
Mừng rỡ, tôi rút tiền tiết kiệm, vay thêm tiền của công ty để mua nhà cho cô bồ nóng bỏng khi em báo tin em đã mang bầu cùng tôi. Tôi không tiếc tiền để cho em cuộc sống vương giả, vậy mà 5 tháng sau tôi vẫn không thấy bụng em lớn thêm chút nào...
Nghi ngờ tôi tìm đến căn nhà sang trọng mà tôi tặng em không báo trước, để rồi suýt ngất xỉu vì nghe hết cuộc điện thoại của em với người tình không rõ là mới cặp hay gắn bó với nhau trước khi có tôi "Em chỉ giả bầu để đẽo tiền của lão già thôi, còn cưng mới là tình yêu đích thực của cuộc đời em".
Rồi “họa vô đơn chí”, khi tôi không thể giấu vợ vì phải bán xe, phải bán nhà đi để trả nợ cho công ty. Bây giờ tôi đang ở một mình trong căn nhà nhỏ, vợ tôi đưa 2 đứa con gái bé nhỏ của tôi về nhà ngoại sau khi để lại trên bàn tờ đơn li hôn kí sẵn…