Hà kém tôi 3 tuổi, khá hiền và chịu khó. Đó cũng là lý do lớn nhất khiến tôi quyết định lấy cô ấy làm vợ dù trong lòng vẫn còn lưu luyến người con gái khác.
Khi lấy về, tôi thấy Hà cũng rất tốt. Kiếm tiền ngang chồng, biết vun vén gia đình, lại dịu dàng và đảm đang. Chính vì thế, tình cảm của tôi dành cho vợ cũng ngày càng nhiều. Tuy nhiên, với gia đình cô ấy thì tôi chịu, không yêu thương nổi.
Mẹ Hà bị khớp, bà ấy chẳng làm gì mà chỉ quanh quẩn ở nhà nấu 3 bữa cơm. Bố cô ấy thì hay uống rượu, tiền làm được bao nhiêu là nhậu nhẹt bấy nhiêu. Chị gái của Hà lại càng thảm, có ăn có học nhưng lấy anh chồng công nhân tối ngày mày tao chí tớ. Gia đình ấy túng thiếu tới mức thường xuyên gọi tôi vay tiền. Đương nhiên, tôi từ chối. Còn cậu út nữa, nghe đâu ngày trước cũng thông minh lắm nhưng lên đại học lại sa ngã, vay nặng lãi rồi mang nợ.
Thành ra, Hà là người phải đứng ra lo toan mọi thứ cho gia đình. Nhưng nhiều lần chứng kiến cảnh vợ mất ăn mất ngủ, ôm con bé về ngoại để giải quyết vấn đề gia đình mà tôi cũng bực. Nhiều lần nói chuyện, tôi cũng nêu rõ quan điểm:
Anh tôn trọng em nhưng gia đình em quá lắm vấn đề. Em lo cho họ là đúng nhưng đừng lúc nào cũng bỏ cả chồng con để chạy về bên ấy. Tổ ấm nhỏ này mới là nơi em cần vun vén nhất.
Mỗi lần thế, Hà chỉ biết khóc. Cô ấy không cãi tôi nửa lời, hôm sau cũng không chạy về ngoại nữa. Tôi nghĩ, Hà nghe lời mình. Chứ còn sao nữa, lấy chồng thì phải theo chồng, nếu có lo thì cũng phải lo cho bố mẹ chồng trước!
Chính vì tin tưởng vợ, nhưng khi hay việc cô ấy lén lút làm sau lưng mình tôi mới bực. Tối hôm qua, đang trong bữa ăn thì Hà có điện thoại. Liếc nhanh vào màn hình, cô ấy bối rối bảo tôi:
Anh trông con, em đi nghe xem sếp gọi gì, dạo này hơi nhiều việc gấp cần giải quyết.
Tôi nghi rồi, nhưng không muốn không có căn cứ đã nhảy dựng lên. Chính vì thế, tôi để hai đứa ở bàn ăn, nhẹ nhàng ra quan sát thì thấy vợ thì thầm khe khẽ vào điện thoại. Không rõ cô ấy nói với ai, nhưng gọi chị xưng em, rồi bảo cũng khó khăn không giúp được...