|
Mệt mỏi vì người yêu tính toán, mua đồ trả giá hơn đàn bà. Ảnh minh họa |
Anh ấy tốt, theo cảm nhận của tôi là vậy, tuy bằng cấp học không cao nhưng tôi nể và yêu anh ấy ở cái nghị lực.
Học cấp 3 xong đi làm 1 năm, rồi đi lính gần 3 năm, về anh ấy xin đi làm công nhân đến giờ là kỹ thuật sửa chữa cho một công ty Nhật bản, lương tương đương với các bạn kỹ thuật bằng cao đẳng trong đó.
Anh kể rằng "lúc vào chỉ là công nhân vệ sinh máy móc thôi, tự học rồi hỏi những người làm trước, mày mò tự sửa máy rồi người ta ghi nhận, đào tạo rồi chuyển anh sang làm kỹ thuật sửa chữa hẳn".
Anh là người khá tâm lý và chu đáo nhưng chỉ tệ mỗi khoản tiêu tiền và mua sắm, tôi không biết là anh kĩ tính hay ki bo.
Đi mua quần áo ở chợ, tôi ưng một cái quần jean:
“Cô ơi cái này bao nhiêu?
“Cô để rẻ cho, không nói thách đâu 280k”
“Trăm hai” - Tôi giật thót, cô chủ cũng giật thót, từ sau lưng anh buông giá rất lạnh lùng.
“Trăm hai sao bán được, cùng lắm cô giảm thêm 20k nữa là 260k thôi”.
“250k, cháu lấy luôn hai chiếc, được thì chọn thêm một cái, không thì thôi”.
“Không bán được đâu cháu ơi”
“Thế thôi để dịp khác vậy”
Rồi anh kéo tay tôi đi, không thèm kì kèo thêm một lời.
“Thôi được, quay lại đây cô bán rẻ cho”
“Cô nhập hàng về cháu lạ gì giá gốc đâu mà rẻ với đắt, 250k lấy hai cái, ok nhé”
“Gặp mấy đứa như mày chắc cô dẹp tiệm quá, đàn ông con trai gì mà…”.
Tôi xấu hổ kinh khủng, lúc về tôi nói mấy câu mà anh mặt lạnh tanh giải thích:
“125k một chiếc, hét 280k, em mua là họ lãi hơn gấp đôi rồi, vay nặng lãi cũng chả đến vậy, mình vất vả cả ngày được hơn 300k, họ ngồi chém gió cũng được gần bằng tầm ấy, em càu nhàu gì đúng giá thì thôi chứ”.
Lần tôi định mua cái laptop tầm 10 triệu để học tập, hai đứa ra shop, nhân viên tư vấn chắc phát chán vì anh ấy hỏi liên tục hàng loạt câu. Tưởng anh đồng ý mua ngay, ai ngờ hỏi han nửa ngày xong quay sang phán một câu chán ngắt: “Đi về, mua sau”.
Vừa buồn, vừa bực, vừa chán tôi giận luôn, anh lại bắt đầu cái bài phân tích mua như thế nào cho đúng, vân vân và mây mây.
Chỉ riêng đồ con gái anh lại không tiếc tiền mới làm tôi thấy phân vân. “Son rẻ tiền chất lượng chẳng đảm bảo đâu, bôi vào nhiễm chì rồi thâm môi nhé. Biết mấy cô bôi son rẻ mà đỏ chót không, nhiễm chì môi thâm, thâm thì xấu, xấu thì lại càng bôi, càng bôi lại càng nhiễm, vì vậy nên tìm hiểu những loại nào mà nó đảm bảo một tí, đắt chút không sao”.
Thực sự tôi cảm thấy mệt mỏi khi anh cẩn thận quá mức trong chi tiêu, thậm chí nhiều khi tiết kiệm đến mức hà tiện. Tôi đang băn khoăn liệu có nên nhận lời cầu hôn của anh hay không?