Tôi lấy chồng cùng công ty, cũng từng đi làm, từng tự chủ về kinh tế, nhưng khi có đứa con gái đầu tiên, tôi bị động thai phải nằm một chỗ. Thấy con sinh ra còn quá bé, tôi định con có thể cứng cáp rồi đi làm. Con đầu chưa kịp cứng cáp, tôi đã mang thai đứa thứ hai. Thế rồi, ngày qua ngày, tôi bỏ quên mất ý định đi làm mà ở nhà nội trợ , cũng vì chồng có thể đảm đương được kinh tế cho cả nhà.
Chồng tôi khá đơn giản, ăn gì cũng được, nhà cửa sao cũng được. Có hôm quá mệt, tôi để nhà cửa bừa bộn, chén chưa rửa qua đêm, anh cũng không nói gì. Nhưng anh tuyệt nhiên không giúp tôi việc nhà vì theo anh, việc nhà và chăm sóc con cái là việc của tôi.
Cũng có lúc, tôi đi làm lại vì ở nhà cũng buồn chán, mà quan trọng nhất là tôi thấy: dần dần, chồng không còn tôn trọng tôi như lúc trước. Việc lớn trong gia đình, chồng quyết hết vì kinh tế do anh nắm giữ.
Lúc tôi thông báo đi làm với lời đề nghị anh chia sẻ việc nhà, đưa đón con, anh cũng gật. Nhưng bao nhiêu năm quen với việc đi làm về rồi xem tivi, ăn cơm thì dọn sẵn lên bàn, anh không giúp được gì trong mớ bòng bong con cái- bếp núc- chợ búa. Cùng một lúc phải đi làm, lo đưa đón con và làm việc nhà tôi không đảm đương nổi, thế nên tôi lại ở nhà, an phận làm nội trợ.
|
Nhiều gia đình nháo nhào vì lịch nghỉ học của con. Ảnh minh họa |
Do dịch COVID-19 mà con tôi phải nghỉ học. Chẳng những nghỉ 1 tuần, giờ đã nghỉ 1 tháng. Chồng tôi tâm sự lúc ăn cơm: "Thấy nhà người ta chạy đôn chạy đáo lo chỗ giữ con thật tội nghiệp". Thế là tôi chớp ngay cơ hội: "Anh thấy giá trị của người ở nhà nội trợ như em chưa? Quý như vàng đúng không?".
Chồng tôi hơi bất ngờ, im im không nói gì. Vậy mà hôm đó anh đi rửa chén. Chuyện lạ chưa từng có hơn 10 năm cưới nhau. Anh còn rửa thêm một hôm nữa.
Nếu không có người lo việc nhà, cơm nước, quần áo, đưa đón con một ngày hai buổi, chưa kể cho chúng học thêm, chưa kể học ngoại ngữ lúc cuối tuần, thì làm sao chồng tôi, hay những người đàn ông khác có thể an tâm làm việc kiếm tiền? Dù không trực tiếp tạo ra tiền, nhưng tôi cũng đang giúp đỡ chồng, cũng đang cùng chồng gây dựng gia đình đó thôi.
Chị bạn tôi nhắn tin: "Mấy nay con nghỉ học ở nhà, tự dưng thấy mình… có giá hẳn. Nhà người khác đi làm cả hai vợ chồng thì bây giờ có lẽ cũng khốn đốn vì cả 1 tháng phải gửi con cho ông bà, hay gửi con về quê, hay nhờ người giữ… Có nhà còn thay phiên nhau xin nghỉ việc công ty, cũng ảnh hưởng đến công việc không ít. Riêng nhà có chị em nội trợ như mình lại không thay đổi mấy, dù hơi cực vì con ở nhà cả ngày".
Chắc đó không chỉ là cảm giác của chị hay của tôi, mà là của những người phụ nữ chọn nghỉ làm để ở nhà. Chị bạn tôi cũng thỉnh thoảng bán hàng online để tìm niềm vui là chính, tiền kiếm thêm cũng chỉ đủ mua bánh, sữa cho con. Nhưng dù vậy, nhìn các cô tung tẩy váy áo giày cao gót ra vào công sở, lâu nay chị cũng có chút tự ti, tủi thân
Ở Nhật, nội trợ được tính là một nghề, được trân trọng. Hy vọng ngày chúng tôi cũng được ghi nhận những giá trị từ chính người trong đình, rồi tới bên ngoài. Làm sao thay đổi suy nghĩ của các ông chồng rằng nội trợ là ở nhà ngồi chơi xơi nước, hay ngay các mẹ chồng cũng cần thay đổi rằng con dâu đang ngồi nhà ăn bám chồng.
Chúng tôi vẫn làm việc, thậm chí rất cực nhọc đấy thôi, những công việc âm thầm, không tên mỗi ngày nên đầu tắt mặt tối. Có lẽ, hôm nay tôi sẽ thủ thỉ chồng: "Ăn xong, anh giúp em rửa chén tiếp nhé!".