27 tuổi tôi mới kết hôn, chồng hơn tôi 3 tuổi. Chúng tôi có tới 7 năm tìm hiểu rồi mới cưới. Vợ chồng tôi đều là người làng nên gia đình hai bên quen biết nhau cả. Bố mẹ chồng tôi hiền và tốt bụng lắm. Tuy vợ chồng tôi không ở chung nhưng có gì ngon mẹ chồng cũng mang sang cho, con cái đều do bà đỡ đần cả. Nhiều khi tôi thấy mình thật may mắn khi được làm con dâu mẹ. Vì thế tôi luôn dặn lòng phải hiếu thảo với bố mẹ.
Gia đình đang êm ấm thì bỗng một ngày tôi nhận được tin chồng qua đời đột ngột vì tai nạn giao thông. Tôi sốc lắm, chúng tôi mới cưới được 5 năm, con mới được 3 tuổi thôi. Sự mất mát này quá lớn với gia đình tôi. Chồng mất, tôi như kẻ vô hồn, bố mẹ chồng cũng đau đớn lắm. Nhưng họ vẫn động viên an ủi tôi rất nhiều.
Qua giỗ đầu anh, bố mẹ chồng tâm sự tôi nên đi bước nữa vì còn trẻ. Ông bà muốn nuôi cháu để tôi đến với ai cũng không vướng bận. Tôi chỉ dạ, chứ chưa biết trả lời ra sao. Rồi 2 năm sau kể từ ngày chồng mất, tôi gặp và yêu Phong. Chúng tôi quyết định đến với nhau sau nửa năm tìm hiểu. Tôi có đưa Phong về ra mắt bố mẹ chồng cũ, thật may họ chúc phúc cho chúng tôi.
Tái hôn, tôi đưa cả con trai về nhà chồng. Tôi không thể xa con và chồng mới cũng đồng ý để con theo tôi. Bố mẹ chồng cũ thì cứ lo cho cháu, nhưng thấy cách Phong đối xử với con riêng của vợ như con nên họ cũng yên tâm. Mặc dù tái hôn rồi nhưng tháng nào bố mẹ chồng cũ cũng gửi cho mẹ con tôi 5 triệu. Ông bà già cả, có chút ít tiền lương hưu lại cho mẹ con tôi, tôi cũng ái ngại.
Ảnh minh họa.
1- 2 tháng đầu tôi nhận cho ông bà vui nhưng rồi quyết định từ chối vì hai vợ chồng cũng đủ lo cho con. Thế nhưng sau lời từ chối của tôi thì mẹ lại cầm tay tôi bảo: "Mẹ biết con lo được cho cháu, nhưng đây là trách nhiệm của ông bà. Bố nó mất rồi, cháu theo con về nhà người ta thì cứ để bố mẹ thêm chút để 2 đứa đỡ vất vả, nhà chồng mới cũng tôn trọng mẹ con con hơn. Con cứ nhận đi, số tiền này sao có thể bù đắp được những thiệt thòi của 2 mẹ con con".
Ông bà để cháu theo mẹ đi lấy chồng cũng lo, nhưng họ không ngăn cản và tôn trọng mong muốn của tôi. Ông bà chỉ mong cuối tuần tôi cho cháu về chơi là đủ. Giờ ông bà già rồi, chỉ có duy nhất một thằng cháu nội nên lúc nào cũng nhớ.
Nhiều lúc tôi nằm cứ thương con, thương cả ông bà nội con. Giá như chồng cũ của tôi không mất thì mọi chuyện sẽ khác. Nhưng sự thật thì chẳng thể lảng tránh và có chỗ cho 2 từ "giá như" được. Tôi sẽ thay chồng cũ chăm nom, quan tâm bố mẹ anh.
Cũng may Phong là người biết điều, thương và hiểu tôi nên anh chẳng bao giờ cấm cản tôi qua lại với nhà chồng cũ cả. Tôi luôn trân trọng và biết ơn anh vì điều đó. Cảm ơn cuộc đời đã cho tôi những người chồng, nhà chồng tuyệt vời như thế.
(phuonganh...)