Tôi 29 tuổi, độc thân, đã có nhà, có xe và thực sự thì tôi không muốn lấy vợ chút nào. Bố mẹ tôi từng giục giã nhiền lần, đầu tiên là mai mối hết người này người nọ cho tôi, thấy tôi không ưng thì cũng tùy tôi yêu ai thì mang về, bố mẹ đồng ý cho tôi cưới hết. Nhưng rồi thấy thái độ của tôi dửng dưng, bố mẹ tôi liền từ bỏ việc thúc ép mà kệ tôi.
Nhiều khi mẹ giận, bảo tôi rằng không chịu lấy vợ sinh con là bất hiếu. Tôi cũng muốn chiều lòng mẹ, song không hiểu sao, tôi chẳng có cảm giác muốn sống bên người phụ nữ nào trọn đời. Mà một khi cảm thấy không thể chung sống được thì cưới về chỉ khổ nhau.
Tôi vẫn có những mối quan hệ chớp nhoáng. Trước kia còn thường đi bar tìm tình một đêm, sau rồi cũng chán nên không yêu đương nữa.
Tôi có một vài người bạn chơi thân từ hồi phổ thông, 3 nam 2 nữ. Chúng tôi thường tụ tập ăn uống, đi chơi với nhau. Trong số họ chỉ mới có 1 người lấy chồng và vợ chồng họ cũng nhập hội với bọn tôi luôn. Cô bạn nữ còn lại tên Q, đến giờ vẫn chăn đơn gối chiếc nên mọi người thường gán ghép chúng tôi với nhau. Tôi thường cười nửa đùa nửa thật hùa theo, hỏi Q có ưng tôi không? Nếu ưng ngoài 40 tuổi chưa lấy chồng thì tôi sẽ rước. Q đều bảo sở dĩ không yêu ai cũng vì đang chờ tôi. Tôi vẫn nghĩ đó là câu đùa vu vơ cho đến 2 tuần trước.
Hôm đó chúng tôi tập trung ở nhà một cậu bạn ăn tân gia. Do rượu vào nên tôi hơi say, Q đưa tôi về và chúng tôi đã nảy sinh quan hệ ở nhà tôi. Thú thật là lúc tỉnh dậy tôi rất hối hận bởi Q không phải là các cô gái khác, Q là bạn thân của tôi. Nhưng vì nghĩ cả 2 đều đã trưởng thành nên tôi coi như không có đêm đó, vẫn bình thường mối quan hệ.
Song Q lại không nghĩ vậy. Cô ấy bắt đầu ráo riết "tấn công" tôi. Nhắn tin quan tâm tới tôi nhiều hơn, hẹn cà phê hoặc tới nhà tôi chơi nhiều hơn. Thậm chí mấy ngày trước cô ấy còn bảo tôi tính thế nào về mối quan hệ này?
Tôi hoảng hốt nhận ra Q muốn chúng tôi chuyển từ tình bạn sang tình yêu. Song tôi không yêu, không muốn cưới Q nên không muốn trở thành một đôi. Tôi khéo léo từ chối bằng cách lấy lý do còn đang bận sự nghiệp, chưa nghĩ tới chuyện yêu đương thì Q bật khóc và bỏ về. Từ hôm đó đến nay gần như cắt đứt liên lạc.
Giờ thì bạn bè người thân đều biết chuyện của tôi và Q. Họ đều lên tiếng ủng hộ tôi đến với Q. Tôi thì không muốn một chút nào nhưng lại khó có thể giải thích với đám bạn và người nhà Q.
Mẹ Q gặp mẹ tôi ở ngoài đường còn hỏi han tình hình về tôi, dường như ông bà bên đó cũng đang thúc ép Q lấy chồng. Khiến mẹ tôi phải hứa lên hứa xuống là sẽ giục tôi. Và thế là mẹ tôi liền gọi điện bảo tôi sang nhà Q nói chuyện với người lớn để xin đi lại. Cứ 2 ngày mẹ lại gọi 1 lần làm tôi phát mệt.
Có cách nào để trở lại tình bạn như trước kia không hả mọi người? Thực sự là tôi hối hận lắm, cứ nghĩ tới buổi đêm hôm đó, tôi chỉ muốn cho mình một bạt tai vì tội uống rượu làm bừa. Nếu tôi cứ cố cưới và sống không hạnh phúc rồi chia tay, thì như thế có phũ phàng với Q quá không? Mong mọi người tư vấn cho tôi.
(duongh…)