Khi viết những dòng tâm sự này, tôi vẫn đang trải qua những ngày tháng kinh hoàng của cuộc đời mình. Xin đính chính lại với mọi người, tôi hoàn toàn khỏe mạnh, hoàn toàn bình thường và không hề bị nhiễm virut corona.
Người ta nói không sai mọi người ạ, chỉ khi hoạn nạn mới biết lòng người. Và với trường hợp của tôi thì ngay cả khi tôi vẫn bình thường, chồng cũng xâ lánh kỳ thị.
Thời gian gần đây, ai cũng hoang mang với virus mới đến từ Trung Quốc. Gia đình tôi cũng không phải ngoại lệ. Bản thân tôi ngày nào cũng đọc tin về loại virus nguy hiểm này để phòng bệnh cho mình và gia đình. Vì thế, khi người có triệu chứng sốt, ho, sổ mũi, tôi đã ngay lập tức vào viện khám bệnh.
|
Anh cấm túc tôi trong phòng, không cho ra ngoài vì nghĩ có thể mầm bệnh trong tôi vẫn chưa phát tác. Ảnh minh họa: Internet |
Sau khi hỏi qua các triệu chứng và làm đủ xét nghiệm, tôi được bác sĩ kết luận chỉ bị cúm thông thường. Thế nhưng chồng tôi lại không tin vào điều đó. Anh cấm túc tôi trong phòng, không cho ra ngoài vì nghĩ có thể mầm bệnh trong tôi vẫn chưa phát tác.
Tôi không đến Trung Quốc, không gặp ai mắc bệnh, không có kết quả dương tính với căn bệnh ấy. Vậy mà chồng tôi lại cách ly vợ mình chỉ vì phỏng đoán của anh.
Có ai khổ như tôi không? Mùng 1 Tết vợ chồng kéo nhau vào viện xét nghiệm. Về tới nhà thì tôi không được ra ngoài đến tận hôm nay. Mấy ngày Tết mọi người đi ngược xuôi vui vẻ, còn tôi cứ ru rú trong nhà. Mỗi lần chồng đưa cơm, tôi lại ứa nước mắt thanh minh mình hoàn toàn khỏe mạnh.
Hôm nay, sau một tuần không được ra ngoài, tôi đã gọi điện cho bố mẹ để nói về tình trạng của mình. Ngay lập tức, bố tôi thuê xe lên để hỏi con rể cặn kẽ. Trước mặt bố vợ, chồng tôi thản nhiên nói anh làm thế là vì bảo vệ mọi người trong gia đình.
Quả thật đó là một lý do hết sức nực cười. Tôi đã đi khám và hoàn toàn bình thường. Vậy tại sao chồng tôi vẫn khăng khăng tránh né vợ? Không những thế, nhà chồng cũng chẳng đối xử với tôi tốt hơn. Họ thậm chí còn bắt đứa con 1 tuổi của tôi cai sữa vì tôi không thể cho thằng bé bú.
Nghe con rể thanh minh, bố tôi không chấp nhận. Ông nổi trận lôi đình rồi đưa tôi về nhà mẹ đẻ. Tôi đang nghĩ nếu như hôm nay bố không đến có lẽ tôi sẽ bị nhốt trong nhà tròn nửa tháng mất. Buồn hơn là cách hành xử của chồng tôi, người mà tôi luôn hy sinh cho anh ta những điều tốt nhất. Dù biết lúc này phòng bệnh là tốt, nhưng chồng tôi làm vậy là thể hiện sự vô tâm với vợ. Đúng không mọi người?