Khi tôi nói chia tay, Trọng không đồng ý. Anh tìm mọi cách để níu kéo, kể cả khóc trước mặt tôi. Nhưng tôi không thể cứ bỏ qua tuổi thanh xuân để chờ đợi anh, còn anh lại bấp bênh, không có nghề nghiệp ổn định.
Dù đã tốt nghiệp đại học như tôi nhưng bản tính Trọng thích tìm nghề nghiệp phù hợp với chuyên môn và rồi anh bỏ qua nhiều cơ hội. Tôi đã phí mất 5 năm để chờ đợi và không thể cứ tiếp tục mãi như thế.
Hiện tại, sau một năm chia tay mối tình đầu, tôi đã tìm được người yêu mới. Vinh, bạn trai và cũng là chồng chưa cưới của tôi, là một người đàn ông thành đạt, thông minh, phóng khoáng. Sang năm chúng tôi sẽ tổ chức đám cưới.
Hôm qua, vào ngày sinh nhật, tôi bỗng nhận được một món quà không đề tên người gửi. Vừa mở ra xem, tôi đã bật khóc nức nở. Là một chiếc vòng tay vàng, có khắc tên, ngày tháng năm sinh của tôi. Tấm thiệp chúc mừng chỉ ghi vỏn vẹn dòng chữ: "Chúc em mãi mãi hạnh phúc".
Tôi biết, người gửi chính là Trọng, người yêu cũ của mình. Khi còn yêu nhau, tôi từng nói thích có một chiếc vòng tay có khắc tên mình. Trọng từng hứa sẽ mua tặng tôi vào ngày đặc biệt. Nhưng rồi anh chưa kịp làm điều đó thì chúng tôi đã không còn thuộc về nhau nữa.
Không phải tôi còn tình cảm với Trọng mà là tôi day dứt. Theo bạn bè kể, anh ấy đã tìm được việc làm ổn định nhưng không tìm hiểu ai nữa cả. Anh ấy nói có lỗi với tôi và cũng mất lòng tin vào tình yêu nên sẽ sống độc thân cả đời.
Chắc Trọng hận tôi lắm nhưng tôi cũng không thể làm khác được.
Thật may vì giờ Trọng đã có việc làm ổn định nhưng tôi phải làm sao để anh ấy quên tôi và chịu mở lòng, tìm kiếm người con gái khác phù hợp hơn tôi đây?