Ở tuổi 30 tôi đã có trong tay những thứ ai cũng mơ ước. Một căn nhà riêng, một xe ô tô và công việc ổn định cùng số tiền gửi tiết kiệm khá lớn. Nhưng tôi vẫn chưa lấy chồng. Tôi quan niệm yêu ai là xác định chuyện lâu dài vì tôi không muốn tốn thời gian và tâm sức vào một cuộc tình chóng vánh. Thế nên nhiều chàng trai tìm đến, ngỏ lời yêu thương, tôi đều không đồng ý.
Cho đến khi gặp Tú, tôi biết trái tim mình đã rung động. Tú không lãng mạn, cũng không ngọt ngào như những người đàn ông khác. Nhưng cách anh thể hiện tình cảm khiến tôi cảm thấy yên tâm và được che chở. Dù công việc của Tú không bằng tôi nhưng bù lại anh rất siêng năng, lại nấu ăn ngon. Mấy lần đến nhà tôi chơi, anh đều chủ động đi chợ, nấu ăn cho tôi.
Tôi hay kể cho Tú nghe mọi chuyện về bản thân. Bố mẹ tôi không hạnh phúc, gia đình tôi giàu có tiền bạc mà nghèo nàn tình cảm, nghèo cả sự quan tâm. Tôi sống côi cút trong số tiền bố mẹ cho hàng ngày với người giúp việc. Vì thế tôi sợ kết hôn, sợ phải trải qua một cuộc hôn nhân đầy nhạt nhẽo, bi kịch như thế.
Nhưng tôi không kể chuyện mình bị tai nạn 10 năm trước. Khi đó tôi mới 16 tuổi, đang đi học thì bị tai nạn. Kẻ gây tai nạn bỏ chạy mất. Trong lúc nằm dài đau đớn trên đường, chẳng có ai muốn giúp tôi cả. Vì họ sợ mang vạ và vì thấy tôi máu me cả người nên cũng chẳng muốn đưa tôi đến viện vì sợ tốn kém.
|
Cho đến khi gặp Tú, tôi biết trái tim mình đã rung động. (Ảnh minh họa) |
Chỉ có một cặp vợ chồng kia, họ dừng xe lại rồi vội vã bế tôi đưa đi viện cấp cứu. Giây phút đó, tôi cảm nhận được sự ấm áp từ trái tim họ. Tôi cố nhìn chằm chằm khuôn mặt lo lắng của người phụ nữ ấy rồi tự bảo mình phải ghi nhớ để còn trả ơn họ.
Khi đưa tôi vào viện, đóng viện phí cho tôi hơn 1 triệu đồng, đây là số tiền lớn cách đây 10 năm trước, họ đã về mà không đợi bố mẹ tôi xuống để trả tiền lại. Trước khi đi, người phụ nữ ấy còn nắm lấy tay tôi động viên, còn dùng khăn lau vết máu trên mặt tôi. Tôi đã cố gắng tìm tung tích họ suốt 10 năm nay nhưng vẫn chưa thể tìm ra. Dù thế, trong tâm trí, họ chính là người đã khai sinh ra tôi thêm một lần nữa.
Tuần trước, người yêu tôi bảo tôi chuẩn bị về nhà anh chơi. Bố mẹ anh mới từ nước ngoài về, họ nói muốn gặp tôi. Anh còn ôm tôi bảo nếu bố mẹ anh đồng ý thì chúng tôi sẽ tổ chức hôn lễ trong năm nay cho hợp tuổi. Tôi không từ chối bởi tôi cũng muốn tiến đến hôn nhân với anh. Tôi cũng lớn tuổi và cần một mái ấm gia đình cho riêng mình. Hơn hết, tôi tin tưởng Tú sẽ đem lại hạnh phúc cho tôi.
Thật không ngờ, lần ra mắt gia đình người yêu đã đem lại cho tôi một bất ngờ đến bàng hoàng.