Vợ tôi là giáo viên cấp một, tính tình hiền lành và rất yêu trẻ con. Bởi sự dịu dàng của em mà ngay từ lần đầu gặp mặt tôi đã yêu. Em đúng mẫu người tôi hằng mong ước bấy lâu. Mẹ cũng thường hay tâm sự với tôi rằng, lấy vợ chẳng cần phải xinh đẹp làm gì, chỉ cần đức tính tốt, yêu chồng thương con là được. Gia cảnh nhà tôi tuy bố mất sớm nhưng cũng khá ổn định. Thời trẻ, mẹ xông xáo nên sắm được nhà cao cửa rộng, xe hơi có nên tôi chẳng phải lo nghĩ gì.
Hàng tháng, chúng tôi đi làm góp cho mẹ một khoản để cơm nước, còn lại dành tiết kiệm. Khi vợ sinh con, mẹ cũng giúp tôi chăm con cháu. Tôi thực sự biết ơn vì những gì mẹ đã hi sinh cho mình.
Vợ tôi cũng vậy, tôi thấy cô ấy hết lòng vì gia đình nhỏ, đối xử với mẹ chồng cũng thân thiện, không phàn nàn gì. Chỉ có điều, đôi lúc vợ muốn ra ở riêng để hai vợ chồng có không gian riêng tư hơn. Nhưng do hoàn cảnh còn mỗi mẹ già, thời gian sống vói mẹ cũng chẳng biết được bao lâu nữa vì người già như "chuối chín cây", rụng lúc nào chả hay nên tôi không đồng ý. Vợ cũng chẳng gay gắt, cô ấy nũng nịu bảo: "Thế hàng năm anh phải bù đắp cho em đi du lịch hai lần nhé". Nhìn vẻ ngoài của vợ, tôi ngày càng yêu cô ấy hơn.
Thời gian trôi đi, vợ sinh hai con trai kháu khỉnh. Mẹ thường dành thời gian chơi với cháu, đưa đón cháu đi học. Nhưng đến khi con trai đầu của tôi học lớp 3 thì mẹ chẳng may bị tai biến. Dù tôi cũng tìm mọi cách nhờ bác sĩ cứu chữa nhưng bà vẫn bị liệt một bên tay. Lúc đó, vợ tôi vất vả hơn vì vừa phải chăm mẹ chồng, vừa phải lo cho con nhỏ.
Rồi một hôm mẹ vợ sang thăm mẹ tôi, nhìn thấy bà thông gia như vậy, bà cũng xót xa. Bà nói rằng, để tiện hơn cho sau này thì chúng tôi nên thuê giúp việc vì vợ chồng tôi vẫn phải đi làm.
Đúng đến giờ mẹ tôi ăn trưa, vợ vội bưng bát mì trắng lên đưa cho bà. Thấy vậy, tôi định cáu vì bữa ăn quá sơ sài thì mẹ vợ nổi giận, lấy tay gạt đi khiến bát mì vỡ toang. Bà quát: "Sao con lại để mẹ chồng ăn uống như vậy, bà đang ốm ít nhất con phải nấu món gì cho có chất chứ, đừng bao giờ nấu mì không như thế làm sao mà phục hồi được". Vợ tôi rơm rớm nước mắt nói: "Vâng, con xin lỗi, vì vội quá nên con làm tạm thôi chứ không có ý gì".
Thấy những lời mẹ vợ dạy con gái, tôi thấy phục bà vì bà không cưng chiều con mình mà chỉ ra điều hay lẽ phải, những gì chưa đúng bà nói thẳng luôn. Sau bữa tối, tôi đưa mẹ vợ về, trên đường đi bà còn xin lỗi tôi vì hành động của con gái mình.
Kể từ đó, vợ không còn vô tâm với mẹ chồng nữa. Cô ấy trông nom bà từng li từng tí chẳng khác gì mẹ ruột. Dù chăm người bị liệt khó khăn nhưng vợ không phàn nàn gì. Tôi thấy mình thật may mắn.
(tuanhung...)