Tôi kết hôn với Hòa từ năm 1999 và có liền 2 đứa con. Cuộc sống trôi qua cũng êm ả, chúng tôi không có những phút yêu đương mãnh liệt nhưng vui vẻ, đầm ấm. Nào ngờ đến năm 2007, tôi phát hiện chồng cặp bồ với người khác.
Tôi còn chưa kịp nổi giận thì Hòa đã đòi bán nhà, chia đôi để theo người tình. Anh ta quyết tâm đến mức tôi dọa chết, anh ta vẫn không bận tâm. Ly hôn xong, tôi trải qua những ngày tháng cay đắng, gạt bỏ đau đớn, làm lụng cực nhọc nuôi hai con.
Đến năm 2012, Hòa bỏ người tình, quay về xin tôi tha thứ, thề thốt sẽ chung thủy. Mặc cho tôi xua đuổi, anh ta vẫn lăn vào đưa đón con đi học, làm xe ôm chạy hàng mang về cho tôi bán. Một thời gian dài, trái tim chai cứng của tôi cũng mềm trở lại.
|
Tôi lại chót tin vào lời đường mật của anh ta một lần nữa. Ảnh minh họa |
Hơn nữa, từ ngày bố về, các con tôi cũng vui vẻ, hạnh phúc hơn. Vì thế, tôi rộng lòng tha thứ, đón chồng quay về.
Tuy nhiên, vì tin tưởng, ngại thủ tục rườm rà, bận rộn công việc, khiến tôi không nghĩ đến việc đăng ký kết hôn trở lại. Hòa cũng rất chỉn chu, chăm sóc vợ con nên tôi cũng không có nghi ngờ gì.
Cùng thời gian đó, mẹ tôi chia cho tôi mảnh đất. Tôi đã bán đi, cộng dồn với số tiền lớn đã tích cóp trong thời gian dài, tôi dồn được hơn 4 tỷ, đưa cho Hòa để mua mảnh đất lớn hơn. Nào ngờ, anh ta đã lẳng lẳng đứng tên mua đất một mình, sang tên sổ đỏ cũng một mình. Khi tôi biết chuyện, có phàn nàn thì Hòa nói rất hợp tình hợp lý: “Mảnh đất quá đẹp, anh phải mua vội. Lúc đó em lại bận nên không đưa em đi ký tên được”.
Hòa còn cười nói giờ anh ấy hoàn toàn thuộc về vợ con, đi đâu mà thiệt. Nếu giờ làm lại giấy tờ sẽ mất khoản tiền không nhỏ. Tôi lại có nhiều lý do để không làm lại giấy tờ đất. .
Đến năm 2014, Hòa lại ngựa quen đường cũ, cặp bồ với cô gái gần bằng tuổi con mình. Lần này, người tình của Hòa còn đến tận nhà đánh ghen, chê tôi “gái già không biết giữ chồng, không dùng được thì nhả ra, đừng bám lằng nhằng mà hại đời anh ấy”.
Nhục nhã, uất ức, tôi lại đuổi người chồng hờ ra khỏi nhà. Nhưng tôi không ngờ, anh ta mang theo giấy tờ mảnh đất mà tôi bỏ tiền mua nhưng đứng tên anh ta, rồi bán cho người khác. Tôi không có cách nào đành đệ đơn ra Tòa, khởi kiện anh ta cướp đoạt tài sản của mình.
Nhưng Hòa cãi băng, còn đưa đủ chứng cớ anh ta là người đi mua đất, có người làm chứng… Vụ kiện kéo dài gần 2 năm vẫn chưa ngã ngũ. Tôi chỉ trình được bằng chứng mẹ thừa kế cho mảnh đất, nhưng không ai làm chứng cho việc tôi đã giao tiền cho chồng cũ.
Tôi gần như vô vọng đòi lại tài sản hơn 4 tỷ của mình. Luật sư tiếc nuối bảo tôi: “Giá như chị đăng ký kết hôn, với những đóng góp của chị cho gia đình thì chắc chắc phần lớn mảnh đất đó phải thuộc về chị”.
Tôi chỉ biết thở hắt, tự trách mình. Tôi kể câu chuyện này chỉ muốn những người phụ nữ khác đừng dại dột như tôi, đừng quá ủy mị vào tình cảm mà lờ đi sự bảo vệ của pháp lý. Tái hôn, nhiều người thường chủ quan, ngại thủ tục giấy tờ lằng nhằng, lại không chắc chắn về tình cảm, ngại kết hôn, ly hôn lần nữa nên không đăng ký kết hôn.
Tuy nhiên, cuộc sống chung sẽ nảy sinh nhiều quan hệ tiền bạc, chung riêng không rõ ràng. Vì thế, khi chia tay lại dẫn đến tranh chấp tài sản, gây thiệt hại về kinh tế, thời gian và tình cảm của cả đôi bên. Như tôi vậy.