Tôi vẫn nhớ hồi mới quen chồng mình, khi ấy tôi 25 tuổi còn anh 27 tuổi nhưng trong tay anh chưa có gì cả. Đùng một cái, bố mẹ anh còn qua đời trong một tai nạn bất ngờ nên lúc ấy anh như một cái xác không hồn. May sao, vì lòng thương cảm cho người tiền bối hồi Đại học nên tôi đã luôn ở bên cạnh anh để chăm sóc, che chở trong những ngày tăm tối nhất.
Gia cảnh nhà tôi khá giả hơn anh, bố mẹ cũng rất hiền lành, lòng hướng thiện. Thấy con gái quen người đàn ông đáng thương như vậy, nếu là nhà khác đã phản đối gay gắt rồi. Ấy thế mà bố mẹ tôi bảo hãy cứ làm theo trái tim mình. Có thể bây giờ người đàn ông này chưa sở hữu thành tích gì, chẳng nuôi nổi vợ con nhưng biết đâu mai này anh ta sẽ cố gắng báo đáp ân tình.
Thêm nữa, vẻ ngoài của chồng tôi nhìn thư sinh, không bộc lộ ra một chút nét toan tính nào nên nhanh chóng anh đã lọt vào mắt xanh của bố mẹ vợ. Quả nhiên, anh đã không đi ngược lại sự kỳ vọng của cả gia đình tôi. Nhờ bố tôi giới thiệu vào một công ty người quen, anh nỗ lực từng ngày để thăng chức, tăng lương... 3 năm sau, anh lên hẳn chức trưởng phòng - địa vị mà năm 27 tuổi anh ấy không nghĩ tới.
Chồng ngày một tiến bộ, tôi lẫn bố mẹ đều mừng lắm. Thậm chí hai ông bà còn bảo tôi sau này khi anh đã chín chắn hơn thì còn gửi anh một số tiền dành dụm để thành lập doanh nghiệp, đỡ phải đi làm thuê nữa. Tôi cũng phấn khởi, được thế thì còn gì bằng. Hỷ nối hỷ, tôi cũng đã mang thai bé trai kháu khỉnh và vô cùng ngoan ngoãn. Em bé đến giống như món quà lớn nhất mà gia đình tôi nhận được sau chuỗi ngày cố gắng mệt nhọc vất vả.