Từ nhỏ tôi đã không có bố, tôi là con của người mẹ đơn thân. Mẹ một mình ở vậy nuôi tôi khôn lớn. Mãi cho đến năm tôi học lớp 10 mẹ mới lấy chồng, dượng là người tốt, yêu thương mẹ và tôi vô điều kiện. Hai năm sau mẹ mới sinh em bé, có em tôi mừng lắm. Tôi đã mong chờ một đứa em từ rất lâu rồi.
Khi mẹ có gia đình mới, tôi bắt đầu thời gian đi học Đại học, bắt đầu cuộc sống tự lập. Không có mẹ ở bên tôi học cách trưởng thành, tự lo cho bản thân. Mọi thứ rồi cũng ổn, tôi cũng có sự nghiệp và gia đình riêng của mình. Có con rồi tôi mới hiểu những năm tháng mẹ một mình nuôi tôi vất vả như thế nào. Cũng vì thế, tôi luôn muốn cho bố mẹ cuộc sống sung túc, an nhàn mà báo hiếu mẹ tốt nhất có thể.
Khi tôi càng lớn, mẹ tôi lại càng già đi. Ngày tôi biết tin mẹ bị bệnh hiểm nghèo tôi sốc toàn tập, tôi luôn sợ mất mẹ mà nghỉ việc ở viện chăm mẹ, cho mẹ những tháng ngày cuối đời hạnh phúc, vui vẻ nhất. Cả đời mẹ vất vả vì tôi rồi, giờ đến lúc tôi phải phụng dưỡng mẹ, cùng dượng lo cho đứa em nhỏ còn thơ dại kia.
Dù biết trước mẹ sẽ không ở bên chúng tôi lâu được vậy mà ngày tôi sợ hãi nhất cũng đến. Mẹ yếu, lúc trút hơi thở cuối cùng bà gọi tôi vào ghé sát tai tiết lộ bí mật động trời đến giờ tôi vẫn chưa tin được. Mẹ bảo: "Con không phải con mẹ, con là đứa trẻ bị bỏ rơi từ lúc lọt lòng, mẹ nhặt về nuôi". Tôi hoang mang cho rằng mẹ nói dối mình, mẹ lắc đầu nói cho muốn cho tôi biết sự thật trước khi qua đời. Mẹ thương tôi như con đẻ của bà.
Mẹ mất, tôi như kẻ hoá điên sốc khi đến tột độ. Ngày lo hậu sự cho mẹ, tôi không dám xuất hiện ở đó, chịu tang mẹ mà bỏ đi uống rượu. Tôi không dám đối diện với sự thật nghiệt ngã này, tôi chỉ là đứa con bị bỏ rơi, được mẹ thương tình nhặt về nuôi như thế sao? Ai cũng trách tôi bất hiếu, không có trách nhiệm với mẹ. Tôi biết làm như thế là không đúng, nhưng không thể đối diện với mẹ được. Tôi sợ, sợ sự thật này.
Áp lực từ bản thân, từ gia đình, họ hàng khiến tôi mệt mỏi, chán nản vô cùng. Tôi trở về nhà thu dọn đồ đạc đưa vợ con ra ngoài ở. Tôi xin phép dượng được thi thoảng về hương khói cho mẹ, với tôi mẹ vẫn là tất cả, tôi mang ơn mẹ suốt đời nhưng tôi vẫn chưa thể chấp nhận sự thật này. Tự nhiên tôi thấy bản thân mình hèn quá.
Tôi đã rất tự hào khi là con mẹ, có người mẹ vĩ đại luôn yêu thương tôi hết lòng như thế. Nhưng bây giờ tôi như rơi vào tuyệt vọng, chán nản. Giá như mẹ không nói, không cho tôi biết sự thật thì mọi thứ sẽ tốt hơn nhẹ nhàng hơn. Tôi là đứa trẻ đến bố mẹ ruột của mình là ai mà chẳng biết. Họ cũng chưa từng về đây tìm tôi. Tôi có phải là người con tệ bạc, bất hiếu khi không lo cho mẹ lúc nhắm mắt xuôi tay không. Tôi thấy bản thân mình vô dụng quá.
(binh16...)