Đây không phải là câu chuyện của tôi mà là của chị họ tôi. Chị tôi lấy chồng 6 năm rồi, chị ấy lấy chồng thành phố. Ngày đó ai cũng phải ghen tỵ trong đó có cả tôi. Gái quê lấy chồng phố thì ai mà chẳng thích nhưng có lẽ cuộc đời không cho ai hết cái gì.
Người ta nói "lấy chồng không sợ muộn, chỉ sợ nhầm", chị tôi vội vã kết hôn với anh rể khi mới tìm hiểu được nửa năm. Nhưng 6 năm hôn nhân là quãng thời gian chị ấy phải chịu vô vàn đắng cay và những trận đòn không phải của chồng mà là của mẹ chồng. Còn gì đau khổ hơn việc lấy phải một người chồng không biết bênh vợ, chỉ biết bám váy mẹ.
Chị họ tôi cũng tốt nghiệp đại học kinh tế ra nhưng từ sau khi lấy chồng thì ở nhà phụ nhà chồng kinh doanh. Nhưng mọi chi phí, tài chính lại do mẹ chồng quản lý. Bà ấy soi mói chị từng tý một, không vừa ý là bà đánh. Chồng chỉ biết im lặng nhìn. Chị tôi từ xưa cũng nổi tiếng xinh đẹp, đảm đang, ngoan hiền ấy thế mà về nhà bà ấy, chỉ 6 năm thôi chẳng mấy ai còn nhận ra chị.
|
Ảnh minh họa. |
Hôm trước chị bị mẹ chồng xúi chồng khóa cửa ngủ ngoài đường chỉ vì nấu cơm không vừa ý mẹ chồng. Sau đêm đó chị ấy bị ốm nặng mà bà mẹ chồng vẫn bắt làm như ô sin. Không làm thì bà đắng nhiếc. Chị ấy gửi ảnh cho tôi nhìn mà sót hết ruột gan. Chị không dám nói với bố mẹ vì sợ cả nhà lo lắng. Trần đời tôi chỉ thấy chồng đánh vợ chứ hiếm khi thấy mẹ chồng bạo hành con dâu đến mức tím tái như thế.
Nhà chồng cách nhà đẻ có 80km thôi nhưng một năm chị chỉ được về nhà đúng dịp tết. Tôi khuyên chị ly hôn đi nhưng chị sợ mình không có kinh tế, người ta có tiền tước quyền nuôi mất hai con. Chị tôi còn nói, hiện tại chị vẫn chịu đựng được nên sẽ cố gắng, chứ chị không dám ly hôn.
Quả thực nghe chị nói thế mà thấy xót xa quá. Chẳng biết làm gì để giúp cả. Chỉ biết khuyên chị ấy cô gắng. Các cụ nói cấm có sai "lấy chồng không sợ muộn, chỉ sợ nhầm".