Tôi và chồng đều 41 tuổi, chúng tôi kết hôn được 16 năm, con trai lớn học cấp 3, con gái nhỏ đang học tiểu học.
Chúng tôi yêu nhau từ thời sinh viên, cũng có những kỷ niệm đẹp như bao đôi lứa khác. Chỉ có điều, chuyện tình của chúng tôi đã vướng phải không ít lời dị nghị, bàn ra tán vào của bạn bè.
Gia đình tôi khá giả nên dù ở tỉnh xa nhưng bố mẹ tôi cũng lo cho tôi được ăn học chu đáo ở Hà Nội. Gia đình anh kinh tế khó khăn nên ngay từ hồi đó, tôi đã cưu mang anh, chúng tôi đã dọn về sống chung cùng nhau, anh không còn lo thuê nhà, sinh hoạt phí cũng do tôi trang trải cả.
|
Ảnh minh họa. |
Bạn bè tôi đa phần không ưa anh, nói tôi ngu dại, mê trai, tôi cũng bỏ ngoài tai hết. Ngày đó, vượt qua những đàm tiếu, dị nghị, chúng tôi sống chung và cùng mơ ước về một tương lai tốt đẹp.
Ra trường, chúng tôi xin việc làm ở Hà Nội, kết hôn và có 2 trái ngọt. Anh làm công chức Nhà nước. Anh không phải lo về kinh tế, việc chăm sóc gia đình cũng một tay tôi lo liệu. Tôi còn vay mượn bên ngoại hỗ trợ anh trong việc thăng quan tiến chức.
Những tưởng ở tuổi này, tôi và các con có thể yên ấm với cuộc sống gia đình thì bỗng nhiên cách đây mấy tháng anh đột ngột yêu cầu ly hôn. Anh nói không hợp với tôi, hiện anh đã có người phụ nữ khác và tự động dọn ra ngoài sống chung với cô gái kia. Anh cư xử với tôi và con phũ phàng như thể chúng tôi chưa bao giờ là một gia đình.
Tôi không còn cách nào níu kéo và tôi nghĩ khi người đàn ông đã phũ phàng như vậy thì cũng nên để anh ta ra đi.
Các con tôi không muốn phải xa nhau, đều muốn ở với mẹ và tôi cũng muốn được nuôi cả hai con. Chồng tôi ra điều kiện tôi sẽ là người nuôi cả hai con và anh ta sẽ không chu cấp 1 đồng nuôi các con chỉ bởi tôi không thiếu thốn về kinh tế.
Anh ta hiện là người có chức quyền, có thu nhập cao, vậy mà anh ta lại nhẫn tâm phụ bạc vợ và vô trách nhiệm với các con của mình.
Tôi không biết phải cư xử ra sao với người từng đầu gối tay ấp, người mà tôi đã dành trọn yêu thương cả thời thanh xuân, để giờ đây tôi mất tất cả.