Ngày nhỏ, tôi luôn giận mẹ vì bạn bè có bố còn tôi không. Tôi bị mọi người chê cười là kẻ không có bố, bị bố bỏ. Vì thế tôi đổ mọi lỗi lầm lên mẹ. Mẹ không trách, không giải thích gì chỉ xin lỗi tôi khiến tôi càng khó hiểu hơn. Mãi sau này lớn lên, tôi mới hiểu ra mẹ là mẹ đơn thân. Ngày xưa thay vì chọn cách bỏ tôi để mẹ có tương lai tốt đẹp hơn khi bố đẻ tôi không thừa nhận tôi, thì mẹ giữ lại tôi, ở vậy nuôi tôi một mình.
Bây giờ tôi rất thương mẹ, mẹ là tất cả của tôi. Học hết Đại học rồi đi làm, có bao nhiêu tiền tôi cũng đưa mẹ giữ hết. Vậy mà lúc cưới mẹ trả lại cho hai vợ chồng tôi. Thay vì ở chung với chúng tôi, mẹ vẫn chọn ở nhà cũ của mẹ. Mẹ ngại cảnh sống chung với con dâu, muốn cho chúng tôi không gian thoải mái. Mẹ càng nghĩ cho các con tôi lại càng thấy thương và có lỗi với mẹ.
Thời gian, tuổi tác khiến sức khỏe của mẹ tôi suy giảm. Bệnh tai biến khiến mẹ tôi nằm liệt một chỗ không đi lại được. Để tiện chăm sóc, tôi đón mẹ về ở cùng. Tuy nhiên thời gian này vợ tôi lại đang bầu bí, con nhỏ nên cũng hơi bất tiện. Tôi quyết định thuê giúp việc về chăm mẹ, lo việc nhà, vợ đồng ý liền. Tôi hiểu được nếu vợ phải cáng đáng hết mọi việc sẽ không đủ sức. Thôi thì bớt ăn, bớt tiêu đi để có người san sẻ việc nhà.
Chị Tuyết - giúp việc tôi tìm được hơn tôi 3 tuổi. Chị đã có kinh nghiệm 5 năm nên tôi khá yên tâm. Tính chị hay nói, thật thà lại biết việc. Nhìn chị chăm mẹ mà tôi yên tâm vô cùng. Mẹ tôi có chị về bầu bạn cũng đỡ phần nào. Vậy là hai vợ chồng tôi cứ đi làm từ sáng đến tối, việc nhà và mẹ một mình chị Tuyết lo hết.
Thế nhưng mới làm được 1 tháng chị đã đòi tăng lương, tôi không đồng ý. Vì mức lương tôi trả cho chị đã cao hơn so với mặt bằng chung. Đòi tăng lương không được chị xin nghỉ việc, tôi đồng ý nhưng vợ níu chị lại và tăng gấp đôi lương. Không đồng tình với vợ, tôi bảo chị có thể nghỉ chứ không thể ép vợ chồng tôi như thế được, chúng tôi cũng chẳng dư giả gì. Vậy mà chị lên giọng thách thức: "Vợ em sao dám đuổi chị".
Tôi không hiểu chị nói thế là có ý gì mà giọng điệu đầy thách thức như thế. Bình thường vợ tôi ghê gớm lắm, mà giờ lại chịu nhịn trước giúp việc. Vì việc này mà hai vợ chồng tôi cãi nhau. Chiều vợ, tôi để cô ấy tự quyết nhưng đến 3 hôm sau đi làm về, tôi thấy vợ đang dúi cho giúp việc mấy tờ 500 nghìn. Còn chị ấy thì nhận tiền tủm tỉm bảo: "Yên tâm, chồng em sẽ không biết em mắng nhiếc, xả bực tức với mẹ chồng đâu. Chị xoá đoạn clip đó rồi".
Sững người trước bí mật của 2 người phụ nữ, tôi lao vào hỏi. Vợ run rẩy, còn chị Tuyết xanh mặt. Dọa nạt mãi, họ mới thừa nhận tất cả. Những lúc tôi không có nhà, vợ hay nói những lời thậm tệ với mẹ. Em không thích mẹ về đây ở, là gánh nặng cho vợ chồng tôi. Chị Tuyết đã quay lại những lần em nặng lời đó để đe dọa, đòi tăng lương.
Nghe xong tôi giận mà đuổi vợ về ngoại, cô ấy cho rằng tôi bênh mẹ mà đi ngay. Vào cầm tay mẹ, tôi khóc vì không bảo vệ được mẹ, mẹ ốm nằm một chỗ thế này mà lại bị con dâu đối xử như vậy. Tôi là con mà lại không hề biết gì, thật đau lòng làm sao.
(dat...)