Khi đang yêu, tôi đã có thai, anh muốn chối bỏ con để đi lấy cô gái khác. Nhưng khi biết tôi đang mang thai thì cô gái kia rút lui vì không chấp nhận được người đàn ông bắt cá hai tay. Thế là anh buộc phải lấy tôi và sau đám cưới, cuộc sống của cả hai chẳng được hạnh phúc gì.
Sau khi nghỉ thai sản xong, tôi phải đi làm nên gửi con cho người hàng xóm trông coi và hàng tháng trả tiền. Đi làm về cả hai vợ chồng đều mệt mỏi nhưng sức phụ nữ yếu chắc chắn sẽ mệt hơn. Vậy mà chồng đâu hiểu được điều đó. Anh không phụ giúp tôi bất kỳ việc nhà nào. Một mình tôi vừa địu con vừa làm đủ mọi việc, còn chồng chỉ việc ngồi xem tivi.
Nhờ chồng trông con một vài phút cho vợ đi vệ sinh, nào ngờ anh tức giận ném chiếc điều khiển vào tường để dằn mặt vợ. Từ đó tôi không dám nhờ chồng bất kỳ việc gì nữa, vì con, tôi cam chịu tất cả.
Dù giữa chúng tôi không còn tình yêu nhưng nhu cầu sinh lý vẫn còn nên đêm nào chồng cũng vào phòng. Nhưng anh làm việc chưa đầy 10 phút đã xong, rồi ôm chăn gối ra phòng khách ngủ.
Vậy là hơn một năm nay tôi luôn sống trong cảnh bạo lực tình dục. Ảnh minh họa.
Có hôm tôi đang cho con bú, anh vào và bắt tôi phải phục vụ ngay nếu không đáp ứng nhanh thì chắc chắn sẽ có đồ vật nào đó bị đập vỡ. Từ ngày lấy chồng tôi chưa cảm nhận được mùi vị của tình yêu mà toàn thấy nước mắt và tủi nhục. Nếu biết trước bị hành hạ thể xác lẫn tinh thần thế này, tôi thà ở vậy nuôi con cho đỡ khổ.
Cách đây một tuần, tôi có gặp lại người yêu cũ, là mối tình đầu của tôi. Anh ấy 37 tuổi vẫn chưa lập gia đình. Sau khi nghe được cuộc sống khổ sở của tôi, anh muốn quay lại với tôi và hứa sẽ chăm sóc tốt cho hai mẹ con.
Mấy hôm nay ngày nào anh ấy cũng gọi điện trong giờ tôi làm việc và thúc giục tôi sớm ly hôn với chồng để thoát khỏi cảnh bạo lực gia đình. Tôi cũng không biết liệu lấy người chồng khác có tốt hơn nữa không? Hay lại tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Theo mọi người tôi phải làm sao đây?