Tôi năm nay 50 tuổi. Mấy chục năm trời tôi sống cùng mẹ và gia đình em trai. Năm ngoái tôi mua được căn nhà nên mới dọn ra sống riêng.
Nói là sống riêng nhưng nhà tôi cách nhà em chỉ vài chục mét. Hàng ngày, các em bận đi làm từ sớm tới khuya nên ngoài việc đồng áng, tôi vẫn đến nấu cơm nấu nước cho mẹ, đưa đón các cháu đi học và chăm sóc chúng.
Cách đây vài tháng, tôi đi đám cưới trong làng và gặp một người đàn ông hơn 60 tuổi. Ông ấy sinh ra ở làng tôi nhưng đã lên thành phố sống từ mấy chục năm trước. Hôm đó, ông ấy về dự đám cưới rồi ở lại quê chơi ít ngày.
Biết tôi độc thân nên ông ấy nhờ người đánh tiếng, muốn được đón tôi về chung sống.
|
Ảnh minh họa. |
Người mai mối nói với tôi rằng, vợ ông ấy mất đã lâu nhưng ông ấy ở vậy nuôi con. Giờ các con đã trưởng thành, có gia đình riêng nên ông ấy muốn tìm người bầu bạn tuổi già. Lấy ông ấy, tôi sẽ không phải lo về kinh tế vì ông ấy có lương hưu cao và 5 phòng trọ cho công nhân thuê.
Khi gặp tôi, ông ấy cũng nói những điều đó. Ông muốn tôi cho cơ hội để hai người bầu bạn sớm hôm.
Ngày còn nhỏ, tôi từng nghe bố mẹ kể ông ấy giỏi giang nên rất ngưỡng mộ. Giờ, tôi cảm nhận ông ấy là người thẳng thắn, chân thành nên trong lòng thấy ưng ý.
Tuy nhiên, khi tôi nói chuyện với em trai và em dâu thì các em phản đối kịch liệt.
Em trai còn mắng tôi xối xả. Em bảo, tôi đã lớn tuổi mà suy nghĩ nông cạn. Người ta thấy tôi khỏe mạnh, chăm chỉ nên muốn lấy về làm giúp việc không lương chứ hai người không cùng đẳng cấp thì bầu bạn sao được.
Em còn nói, tôi đã 50 tuổi thì nên ở vậy suốt đời. Nếu thấy buồn chán vì sống một mình thì đón mẹ về nuôi hoặc sang nhà em dọn dẹp, chăm sóc cho các cháu. Như vậy sẽ tốt hơn việc đi hầu hạ cho người ngoài.
Lúc tôi ốm đau tuổi già ít nhất các em, các cháu cũng không bỏ mặc. Nhưng ở với người dưng thì không biết sẽ ra sao.
Những phân tích của em khiến tôi nghĩ ngợi.
Tôi vừa muốn có gia đình của riêng mình nhưng lại lo những lời em nói sẽ thành sự thật. Giờ tôi không biết phải quyết định thế nào. Mong mọi người cho tôi lời khuyên.