"Hôn nhân là nấm mồ tình yêu vì sau khi kết hôn, vợ sẽ hoá thành quỷ dữ" - Đừng tin điều đó các bạn trẻ ạ. Tôi sẽ kể cho các bạn nghe câu chuyện của gia đình mình và mong rằng các bạn nam sẽ luôn trân trọng người phụ nữ của mình.
Nói sơ qua về vợ tôi, cô ấy là con út trong một gia đình khá giả, được chiều chuộng, nâng niu nên tính cách đúng chuẩn tiểu thư khuê các. Vốn tính thông minh và sắc sảo lại cộng thêm vẻ ngoài xinh đẹp, cô ấy đã chiếm trọn trái tim tôi.
Ngày yêu nhau, cô ấy chưa bao giờ giận dỗi, đỏng đảnh hay đòi hỏi tôi phải mua tặng cái gì. Hôm nào ra ngoài ăn, cô ấy đều biết ý trả một nửa hoặc để tôi trả hết rồi mua một cái gì đó cho tôi. Nhiều lần giở ví ra, tôi thấy cô ấy để tiền vào từ lúc nào.
Tôi và vợ lấy nhau khi cả 2 còn đang học năm cuối đại học. Vào ngày kết hôn, cô ấy nói với tôi rằng: "10 năm đầu tiên em sẽ không yêu cầu anh phải cho em thứ gì. Lễ tết em không cần quà. Mình cùng nhau cố gắng phấn đấu nhé!"
|
Ảnh minh hoạ. |
Sau khi tốt nghiệp được 4 tháng, tôi có một công việc ổn định. Còn vợ tôi ở nhà trông con vì cháu còn bé quá. Sau khi sinh, cô tiểu thư của tôi sống đúng chuẩn một bà mẹ bỉm sữa: béo, già và ăn mặc tuềnh toàng kinh khủng. Con rớt chút nước ra áo, cô ấy vội đi thay; con trớ ra người mình, cô ấy vui vẻ mặc bộ đồ đến tối,... Trong khi tôi làm ở bệnh viện tư - môi trường làm việc của tôi chủ yếu tiếp xúc với các chị em phụ nữ giàu có và trẻ đẹp nên yêu cầu phải có ngoại hình trau truốt. Đôi khi về nhà nhìn vợ, tôi không hiểu tại sao cô ấy lại có thể xuề xòa đến vậy.
Ngày nào cũng vậy, vợ tôi dậy sớm nấu cơm cho tôi mang đi ăn trưa. Tối, khi tôi về đã thấy nhà cửa đã dọn dẹp, cơm canh nóng hổi bày sẵn. Lúc đó tôi nghĩ việc này là bổn phận của cô ấy nên không bao giờ tôi chia sẻ với vợ.
Sóng gió trong gia đình tôi bắt đầu nổi lên khi cô ấy phát hiện ra ở bệnh viện có một em y tá thích tôi. Lúc vợ tôi hỏi, vì biết em hay suy nghĩ nên tôi đã nói dối. Em bắt đầu gay gắt, tôi cũng nổi cáu với vợ. Sau đó, tôi đi du lịch với công ty, tắt máy và không liên lạc với vợ trong 1 tuần. Tôi không ngờ rằng em đã suy sụp thế nào và chính việc làm của mình là giọt nước tràn ly khiến em thay đổi thành một người khác.
Sau khi đi du lịch về, hai vợ chồng đã nói chuyện với nhau, đã làm lành nhưng vết thương ấy trong em chưa bao giờ lành. Sau chuyện đó, em thay đổi hoàn toàn. Em bắt đầu đi tập gym, em giảm cân và chăm sóc bản thân. Thay vì mua quần áo cho chồng, e bắt đầu sắm sửa cho bản thân. Và cuối cùng em đã lấy lại được thanh xuân của mình. Tôi không ngờ rằng sau khi sinh vợ mình đẹp mặn mà như thế.
Bằng năng lực của mình cùng với tấm bằng loại Khá, em xin được vào một doanh nghiệp có tiếng. Với sự sắc sảo khéo léo của mình, công việc của em ngày càng thuận lợi, em kiếm được nhiều hơn cả tôi. Nhưng càng thăng tiến trong công việc, em càng không có thời gian cho việc nhà. Thay vì được ăn cơm em nấu, tôi lại phải ăn cơm do người giúp việc làm.
Và tôi vẫn nhớ rõ ngày hôm ấy, xe hỏng nên hai vợ chồng phải đi chung xe đi. Tôi hẹn em đến đón mình ở sân bóng sau khi tan làm. Tôi được một phen "nổ mũi", vênh mặt với anh em trong cơ quan vì ai cũng khen vợ tôi đẹp, ăn nói duyên dáng. Nhưng có một điều mãi sau tôi mới biết, ngày hôm ấy, em đã làm cho trái tim một người đàn ông khác rung động.
Cậu ta là bạn tôi, cũng là một bác sĩ có tiếng và chưa lập gia đình. Cậu ta bị em hút hồn y như năm xưa tôi đã từng vậy. Rồi cậu ta add FB em làm quen và có được số điện thoại của em. Cậu ta dành tất cả sự quan tâm của mình cho em, lặng lẽ nhưng đủ mãnh liệt để em phải rung động. Dù biết, vợ mình là mẫu người phụ nữ khá truyền thống trong hôn nhân, tức là dù đến chết em mãi chỉ có một chồng, nhưng tôi vẫn ghen. Trước kia tôi không nghĩ có ngày vợ tôi lại khiến tôi ghen như vậy.
Một ngày, về nhà trong cơn say, tôi đã lăng mạ vợ mình. Sáng hôm sau, em đưa ra lá đơn xin ly hôn. Tôi chết lặng, tôi không đồng ý và xé bỏ lá đơn ấy. Em nói: "Nếu không muốn ly hôn, thì chúng ta hãy ly thân một thời gian để bản thân có thể tìm ra lối thoát cho chính mình". Vậy là chúng tôi ly thân, em và con ở phòng lớn còn tôi chuyển sang phòng con.
Không biết các bạn có hiểu cái cảm giác hàng ngày vẫn được nhìn thấy vợ mình, nhưng không được lại gần cô ấy, không được quan tâm mà chỉ nhận được ánh nhìn lạnh lùng nó thế nào không? Tôi trống rỗng, lúc ấy tôi mới biết mình yêu vợ nhiều thế nào. Sau hơn 1 tháng ly thân, tôi mệt mỏi và nói với em sẽ đồng ý ly hôn. Tối hôm đó, em lặng lẽ về phòng.
Hôm sau, khi đang làm tôi nhận được tin nhắn của cậu ta - người đàn ông đang theo đuổi vợ mình - hẹn ra ngoài nói chuyện. Cậu ta nói ngay từ đầu em đã từ chối tình cảm và chỉ xem cậu ta là bạn. Em nói cả đời này tình yêu của em chỉ dành cho tôi và trong mắt em mãi mãi chỉ có tôi. Nhưng hôm qua, em nói với cậu ta tôi muốn ly hôn và em sẽ mang theo con chuyển công tác vào Sài Gòn...
Tôi lao vội về nhà, thấy em đang lúi húi trong bếp để nấu cơm cho con. Tôi chạy đến ôm chặt vợ mình vào lòng. Tôi nói xin lỗi em vì tất cả mọi chuyện, rằng cuộc sống của tôi sẽ trống rỗng nếu không có em và con, rằng tôi yêu em thế nào...
Rồi em bật khóc, sau bao lâu tôi mới lại thấy vợ mình khóc. Tối hôm đó con trai tôi sung sướng vì thấy bố mẹ lại về cùng phòng với nhau. Cuối cùng, vợ chồng tôi cũng vượt qua thứ thách của hôn nhân để chung sống cùng nhau.
Các bạn nam ạ, đừng bao giờ thấy phụ nữ hi sinh mà xem nhẹ giá trị của họ, họ hi sinh chỉ đơn giản vì họ yêu bạn thôi.