Cho đến ngày cô ấy can đảm xuất hiện với trái tim chân thành, hay vì yêu quá đỗi nên cô trở về thì tôi không biết. Cuộc sống xa nhà, dòng đời bon chen vật vã, cô càng trân quý hạnh phúc gia đình và người đàn ông đó, người đàn ông cô từng yêu và đang yêu. Cô mặc kệ những lời trách móc từ anh, những comment xấu xí của anh, mặc kệ, âm thầm yêu anh và trở về. Hôm nay cô ấy đã trở về.
|
Ảnh minh họa. |
Hạnh phúc sẽ khởi đầu lúc nào khi một người ngại mở lòng và người kia ngại mở lời; sẽ ra sao nếu người kia thiếu tự tin và người này thiếu can đảm?
Tôi nhận thấy hôm nay mình lo chuyện bao đồng quá đỗi. Tôi nhận ra họ còn duyên nhiều quá, họ còn yêu nhau nhiều quá, và thực sự họ muốn cạnh nhau, chăm sóc lẫn nhau, bù đắp cho nhau những thương tổn suốt mấy tháng qua.
Suốt mấy tháng qua họ chưa một lần nói với nhau dăm ba câu cho là tình cảm, mà có lẽ khi đọc tôi nghĩ cần phải cho thêm nước mắm và muối. Kẻ còn nhớ, kẻ còn yêu, tôi nghĩ họ cần nhau. Anh bảo anh chưa quên được cô, còn cô chưa quên được anh. Cứ vậy, tôi nghĩ mình phải nối cầu - cầu tình yêu trật một nhịp.
Và rồi trong bất cứ trường hợp tôi muốn người đàn ông là kẻ chủ động hơn hết. Dọa dẫm rồi đe dọa, anh chủ động nhắn tin nhưng không phải vì tôi ép mà vì anh muốn làm từ lâu nhưng khó. Cuộc nói chuyện sẽ chẳng đi về đâu nếu cả hai không tranh thủ nói hết nỗi lòng cho nhau. Tôi bảo hãy đừng để cái tôi của mình quá lớn, hãy để nhịp tim lắng nghe nhịp tim, yêu xuất phát từ tim và từ tâm. Và rồi, duyên chưa hết thì có cưỡng cầu cũng không sao dứt, họ làm lại từ đầu.
Tôi nghĩ chuyện yêu lại người cũ không đáng sợ, không như người ta nói kiểu áo cũ áo mới, kiểu bỏ đi hay không bỏ đi, kiểu đã ra đi đừng bao giờ quay lại. Bản thân tôi không đồng ý. Chuyện yêu lại người cũ là vì trong giây phút nào đó họ đã lỡ nhau vì chưa thấu hiểu nhau, chưa thông cảm được cho nhau. Họ chọn cách im lặng để bảo vệ nhau. Và tôi khuyên trong tình cảm đừng lấy im lặng để giải quyết vấn đề. Chuyện yêu lại người cũ cũng tốt, họ sẽ thấy trân quý nhau bội phần, thấy hạnh phúc này nên giữ, thấy cần nhau, sẽ vì nhau để bù đắp cho nhau và hơn hết họ đang cho tim mình cơ hội sửa chữa lỗi lầm.
Vì thế, trong tình yêu đừng cố chấp, khăng khăng chối bỏ, khăng khăng bất lực, cho đến khi tim vẫn đau vì người ấy, vẫn đập mạnh mẽ khi nhìn thấy người ấy. Vậy nên hãy để tim mình mạnh khỏe đập chung nhịp cùng người ấy, hãy để tim mình được yên, bình tâm mà yêu.
Mong mỏi lớn nhất của tôi trong câu chuyện này là hạnh phúc, là chút thấu cảm, là chút sẻ chia, là trân trọng nhất mực. Thanh xuân nào rồi cũng sẽ chóng qua, một chút sai thì có là bao, thà một lần sai còn hơn hối hận một đời. Vì sao ngày đó mình không ngỏ lời nắm lấy tay nhau? Giờ nắm rồi đấy, hãy gạt bỏ những vị nhỏ bé ích kỷ, hãy sống vì nhau, vì chút yêu thương còn ấy mà vun đắp, vì yêu, vì thương.
Và người đàn ông kia, còn nhớ không, "đừng giống người đàn ông tôi thương; đừng để tôi thấy bản ngã của tôi ở cô ấy". Thanh xuân nào cũng đẹp và đẹp hơn nếu cùng nắm tay người ấy đi qua thanh xuân ấy trọn vẹn. Đừng ngại dông gió, đừng ngại xô bồ, đừng ngại anh ngại em như hôm nay, vì những lời chưa nói...
Hôm nay, anh ấy tìm lại hạnh phúc rồi!