32 tuổi, trong khi tôi đã 2 lần “bế bụng” rồi quay cuồng với những bộn bề bỉm sữa thì bạn tôi vẫn “phòng không”. Tôi và nó học chung từ những năm cấp 2, sau lên thành phố lại đỗ cùng một trường đại học nên thân càng thêm thân. Bạn tôi mộng mơ, nhiều khi cũng hơi “gàn dở”. Nó có thể khóc tu tu chỉ vì “chồng hờ” (cái cách nó vẫn gọi các thần tượng Hàn Quốc) chuẩn bị lên đường nhập ngũ hay dính tin đồn hẹn hò, điều tôi vẫn tưởng chỉ có ở những cô bé mới lớn.
Tết vừa rồi, lại một cái Tết nó “trốn” nhà bằng nghìn lẻ một lý do nghe vô lý nhưng lại khá thuyết phục. Mùng 3, nó xuất hiện ở nhà tôi, tỏ vẻ đáng yêu rồi “xin xỏ” ăn Tết cùng 2 hôm trước khi đi làm. Nó biết hôm đó chồng tôi đi công tác nước ngoài.
10 giờ tối, cho 2 đứa con đi ngủ xong xuôi, tôi và nó mỗi đứa làm 1 chai bia rồi cùng nhau đàm đạo cuộc đời. Thực ra thì “cuộc đời” mà tôi nói đến ở đây là ti tỉ thứ chuyện nhỏ nhặt từ việc vô tình gặp đứa bạn hồi cấp 2 mình ghét thậm tệ đến việc giá thì tăng mà suất bún chả quen thuộc của hai đứa lại chẳng thêm chút thịt nào.
“Vì sao trong ngần ấy năm, mày chưa từng một lần hỏi tao đã có ai chưa, bao giờ lấy chồng?”.
Ồ, cô bạn “sớm nắng chiều mưa trưa trở trời” của tôi hóa ra cũng để ý hơn mình tưởng. Đúng là trong suốt những năm hai đứa chơi thân với nhau, tôi chưa từng hỏi bạn về người ấy.
“Tao sợ mày sẽ “trốn” tao như “trốn” thầy bu những ngày Tết í”, tôi vừa nói vừa tiếp cho nó lon bia rồi hai đứa cười ha hả.
Tôi là người không có thói quen tò mò chuyện yêu đương, tình trạng quan hệ của người khác. Với tôi, đó là những chuyện cá nhân mà đôi khi tò mò thành vô duyên. Tôi sẽ rất vui khi được nghe ai đó bộc bạch lòng mình, được tin tưởng kể những câu chuyện không phải ai cũng biết nhưng tuyệt nhiên không vì vậy mà tò mò hỏi han cho bằng được.
Đó là khi còn son, sau khi kết hôn rồi trở thành mẹ của 2 đứa trẻ, tôi càng không bao giờ nhắc những câu “bạn trai đâu rồi, bao giờ kết hôn?”. Tôi sợ những câu chuyện làm quà của mình vô tình gây áp lực khiến ai đó sợ cô đơn, sợ sự thúc ép của gia đình mà hối hả bước vào những mối tình. Tôi muốn họ hiểu rằng, mỗi giai đoạn đều có ý nghĩa riêng của nó và độc thân chính là khoảng thời gian thảnh thơi mà bất cứ ai đã lấy chồng đều nhung nhớ.
Độc thân là bạn có thể thường xuyên ở bên ba mẹ, những người thân yêu, gặp họ bất cứ khi nào bạn muốn. Sẽ chẳng có những giao thừa rớt nước mắt khi nghĩ về nhà ngoại, hay ao ước được đón Tết cùng ba mẹ một lần.
Độc thân là bạn hoàn toàn làm chủ chuyến du lịch của mình, tự do đến những nơi mình muốn, ăn những món mình thích mà không phải sợ bạn đồng hành chê bai.
Khi một mình, cuối tuần sẽ là khoảng thời gian bạn có thể ngủ nướng đến tận trưa, chút bừa bộn trong phòng cũng chẳng sao hết. Bạn sẽ chẳng phải dọn dẹp bãi chiến trường mà lũ trẻ tạo ra hay bãi nôn của ai đó sau cơn say túy lúy cùng "đồng đội". Bạn có tất cả thời gian và thoải mái dùng nó để làm những việc bạn yêu thích.
Và, khi độc thân - bạn là của chính mình, không phải của một ai khác. Bạn có thể làm bất kỳ thứ gì mình thích mà chẳng cần quan tâm đến bất kỳ ai…
Một tuần Tết rồi cũng hết. Tôi trở lại với công việc cùng cái thở phào nhẹ nhõm vì dù sao cũng thoát cảnh rửa bát - nấu cơm - rửa bát, nó thì hớn hở xách vali về không quên “tiện thể” xách theo chút đồ ăn. Thời gian sau đấy cả hai sấp mặt giải quyết đống công việc chất như núi, tôi thì quay cuồng với con cái nghỉ vì dịch Corona nên cũng bặt tăm.
Thế rồi trong một phút rảnh rỗi hiếm hoi, tôi thấy một chiếc status không thể ngắn hơn của nó. “32 mùa xuân chưa từng biết mùi vị chocolate ngày Valentine”. Định bốc máy lên gọi điện cho nó để sắp xếp một cuộc hẹn “sốc” tinh thần cho bạn nhưng sau một hồi, tôi quyết định nhắn một tin. Tôi không muốn nó hay bất cứ chị em độc thân quyến rũ nào của mình vì “Valentine không chocolate” mà giật vội dây tơ hồng nào đó.
“Độc thân chính là một đặc ân. Hãy cứ tận hưởng khoảng thời gian thảnh thơi, thoải mái này và để mọi chuyện tự nhiên như nó vốn là như vậy”.