Tuần vừa rồi, đang trên đường đi làm về, tôi bất ngờ gặp một người đàn ông bị ngã xe. Tôi và một người nữa đã chở ông ấy vào bệnh viện cấp cứu. Trên đường đi, điện thoại tôi liên tục đổ chuông. Không cần nghe tôi đã đoán được đó chính là Vi, bạn gái tôi đang gọi điện.
Ngày nào cũng vậy, tôi đi làm về muộn một chút là cô ấy lại gọi điện liên hồi, đến khi tôi bắt máy thì mới dừng gọi. Không thể dừng xe nghe điện được, thế là suốt đoạn đường đến bệnh viện, điện thoại tôi liên tục đổ chuông. Đến khi đưa người vào phòng cấp cứu, có thời gian, tôi mới mở điện thoại lên. Nhìn 21 cuộc gọi nhỡ mà tôi ngao ngán.
Dù rất bực nhưng tôi vẫn nhẹ nhàng nói lý do không thể nghe điện thoại được. Tưởng Vi sẽ thông cảm cho, nào ngờ cô ấy mắng tôi toàn lo chuyện bao đồng, rồi tắt máy luôn.
Biết bạn gái lại giận dỗi nên tôi vội nhờ người đi cùng trông coi giúp và chờ đến khi nào có người nhà đến rồi bàn giao.
Về đến phòng trọ, tôi giật mình khi thấy mâm cơm nằm tan hoang trên nền nhà. Ánh mắt Vi đỏ ngầu rất đáng sợ nhìn thẳng về phía tôi. Không hiểu đã xảy ra chuyện gì mà bạn gái lại giận dữ đến vậy?
|
Ảnh minh họa |
Vi trách tôi vô tâm, không còn yêu cô ấy nữa, vì giúp người khác mà để bạn gái đợi 2 tiếng đồng hồ bên mâm cơm. Sau đó cô ấy khóc toáng lên làm tôi thật sự chán nản.
Sao Vi không hiểu cho tôi chứ, giúp người cũng là một việc tốt, ai rơi vào tình huống của tôi cũng sẽ làm như vậy. Hôm nay mình giúp người, hôm sau sẽ có người khác giúp mình. Trong cuộc sống nhìn thấy người ta gặp nguy kịch, tôi mà bỏ đi thì quá thất đức.
Nếu tôi sống tệ bạc liệu Vi có còn yêu tôi nữa không? Đến khi giúp đỡ người thì cô ấy lại phàn nàn khiến tôi thật sự đau llongf.
Một người con gái sống ích kỷ, chỉ biết đến bản thân thế thì thật sự không thể đi hết cuộc đời với tôi được. Có lẽ sau lần này, cô ấy mà không thay đổi tính nết, chúng tôi sẽ phải chia tay.