Trước giờ, tôi và chồng đều công khai tài chính với nhau. Vì hai vợ chồng đã rõ ràng quan điểm, tiền nong phải rõ ràng, để sau này còn tính toán chuyện tương lai. Thế nên, lương lậu tôi và chồng đều thẳng thắn với nhau, không giấu giếm. Cũng vì sợ tôi lập quỹ đen và biếu bố mẹ mình nên có vẻ chồng quản thúc khá là tốt việc này. Tôi đồng ý và vợ chồng nên minh bạch với nhau để dễ sống hơn.
Bao nhiêu năm tôi tích cóp, có bao nhiêu tiền vợ chồng đổ vào ngân hàng hết, có việc thực sự quan trọng mới đem ra để dùng. Nhưng mà gần như hai vợ chồng rất tiết kiệm, không mấy khi động đến cả. Chồng thì tính toán, chi li, lúc nào cũng bắt tôi công khai bảng lương để tôi không có thể hoang phí được. Tôi cũng bức bối nhưng mà vì tương lai nên chấp nhận, với lại như thế, mình cũng tiết kiệm được nhiều.
Biết chồng hay soi xét nên tôi có gì cũng nói với chồng. Anh thường công khai cho tôi một khoản lương của anh, và tôi biết được, anh chưa từng giấu giếm tôi. Tiền anh cũng đưa tôi quản và hàng tháng muốn tôi hạch sách các khoản chi tiêu. Tin tưởng chồng nên bao năm, tôi không dám biếu bố mẹ đồng nào, nói đúng hơn là không thể nào vượt qua được mắt chồng mà biếu xén. Thấy có lỗi với bố mẹ nhưng lại không còn cách nào khác.
|
Tôi chạy khắp nơi vay mượn, khổ sở vô cùng, không dám nói với chồng. (Ảnh minh họa) |
Một ngày, chồng tôi đổ bệnh, mà là bệnh nặng. Tôi lúc đó mới sốt lên, lo tiền chạy chữa cho chồng. Đúng là tiết kiệm bao nhiêu năm đến lúc chồng bị bệnh coi như là hết sạch. Nhưng mà, may có khoản đó không thì chồng tôi ốm biết làm thế nào.
Tôi chạy khắp nơi vay mượn, khổ sở vô cùng, không dám nói với chồng. Nhưng có lẽ, anh hiểu được tấm lòng của tôi, vất vả vì anh nên anh chủ động nói với tôi rằng, anh có mấy khoản nợ lớn bên ngoài, lên tới vài trăm triệu. Anh cho tôi số điện thoại của họ để tôi gọi đòi nợ. Tôi bất giác giật mình vì khoản nợ kếch xù của chồng.
Rồi, người ta đến trả nợ, không phải 1 người mà là 2-3 người, thậm chí là nhiều hơn. Số nợ tăng lên gấp mấy lần do với dự đoán của tôi. Toàn là bạn bè thân thiết của chồng, có cả em họ nữa. Vì người thân nên lúc anh ốm đau, có đòi, họ cũng tìm mọi cách để trả. Chồng ốm nằm đó nhưng tôi nhận ra một điều, bao lâu nay, anh thu nhập quá khủng. Anh làm gì, ở đâu mà lại có nhiều tiền như vậy. Số tiền họ nợ anh lên tới hơn tỉ. Tôi hốt hoảng vô cùng.
Vậy là anh giấu tôi có quỹ đen, thế mà lúc nào anh cũng cảnh cáo tôi, không cho tôi giấu giếm, bắt tôi công khai bằng mọi cách khoản tiền lương của mình. Thật đau lòng biết bao.. Anh làm gì mà ra tiền nhiều như vậy và anh định giấu nó làm những chuyện gì? Hay anh sợ đưa cho tôi hết thì tôi sẽ tính đường chuồn và đưa cho bố mẹ tôi?
Dù biết, đó là điều may mắn khi có thể chữa bệnh được cho chồng mà không phải quá gánh nặng về kinh tế. Nhưng chuyện chồng có quỹ đen ngày hôm nay đã khiến tôi nhận ra, tôi đã quá tin tưởng chồng nhưng anh lại hoàn toàn không có chút niềm tin vào tôi. Anh không trung thực, thậm chí còn dối lừa tôi khiến tôi cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Tại sao anh lại có thể như thế, tại sao anh lại biến tôi thành người đàn bà vô dụng trong mắt chồng và nhà chồng như thế này?
Sống với nhau mà không có niềm tin, giấu giếm nhau thì quả thật vô cùng thất vọng. Chồng tôi đang hồi phục nhưng ngay lúc này đây, khi anh khỏe mạnh lại, tôi chỉ muốn bỏ chồng. Coi như, tôi đã làm tròn trách nhiệm với anh, yêu thương anh hết lòng, bây giờ, tài sản chia đôi. Tôi không được anh tin tưởng, thậm chí anh có nhiều tiền như vậy, bao lâu nay anh làm gì, và định làm gì tôi cũng không biết. Trong khi vợ anh chạy vạy từng đồng, không dám ăn tiêu, không được mặc đẹp, cảm thấy vô cùng tủi thân với bạn bè. Còn anh thì thế nào?
Sống như thế này tôi thấy mình không có được niềm tin từ anh thì sống với nhau chẳng phải quá là vô ích sao?