Sau khi cưới, chồng tôi cứ như biến thành người khác. Hồi còn yêu, anh quan tâm, thương yêu tôi bao nhiêu, bây giờ lại lạnh nhạt và xa cách bấy nhiêu. Đến mức tôi hay hỏi: "Anh còn yêu em không?", anh đều cười hoặc gắt gỏng chứ không trả lời.
Hiện tại, tôi mới sinh con gái được 5 tháng và chưa thể đi làm lại. Chồng tôi cũng đang nghỉ làm vì dịch nên kinh tế trong nhà rơi vào khó khăn. Tối, cứ đúng 9 giờ, mẹ chồng lại tắt hết điện trong nhà, bắt mọi người đi ngủ. Trong phòng riêng của tôi có thêm một cái bóng điện nhỏ nhưng mẹ chồng cũng bắt tôi tắt đi lúc 11 giờ. Nhiều khi dậy pha sữa cho con, tôi phải dùng đèn pin của điện thoại, lọ mọ trong bóng tối. Thế mà chồng cũng chẳng hỏi han hay giúp đỡ, cứ để mặc con khóc và mặc vợ bị bố mẹ chồng la mắng.
Nhà có máy giặt nhưng tôi phải giặt đồ bằng tay để tiết kiệm điện, nước. Vì con còn bé nên có khi một ngày, tôi phải giặt đồ tới 2-3 lần và đều tranh thủ lúc con ngủ để làm.
Hôm qua, khi đang ngồi giặt đồ, chồng tôi đi ngang qua, đá bay cái chậu trước mặt tôi. Tôi còn chưa kịp định thần thì anh đã gắt lên: "Giặt đồ, suốt ngày chỉ biết giặt đồ. Vợ người ta kiếm tiền cho chồng xài, còn cô chỉ là thứ ăn bám, là gánh nặng của tôi".
Tôi ngồi chết lặng, khóc nấc lên vì quá xót xa. Chồng tôi đang so sánh tôi với người yêu cũ của anh ấy. Tôi nghe mẹ chồng nói loáng thoáng về cô ta. Rằng cô ta nay giàu có lắm, nuôi cả nhà chồng, còn xây nhà đẹp cho bố mẹ chồng ở chứ không như tôi. Chồng tôi đôi khi còn ngồi thẫn thờ nhìn ảnh cô ta trong điện thoại. Hóa ra, với anh, tôi chỉ là gánh nặng mà thôi.
Chiều hôm đó, tôi quyết định bế con về nhà bố mẹ đẻ. Khi thưa chuyện với bố mẹ chồng, tôi càng đau lòng khi họ gật đầu ngay, còn bảo tôi cứ ở bên nhà đẻ thoải mái, khi nào muốn về thì về, họ không ép. Chồng tôi chẳng hỏi han vợ, vợ bế con lên taxi đi mà cũng chẳng cản lại. Bố mẹ tôi biết chuyện, ép tôi ly hôn. Nhưng con tôi còn bé quá, tôi sợ con thiếu thốn tình thương của cha và nhà nội. Mọi người ơi, tôi phải làm sao bây giờ?