Vân và Phong yêu nhau được 6 tháng thì kết hôn. Tuổi đã quá lứa lỡ thì, cô mừng rỡ vì gặp được anh chàng đẹp trai, nhà giàu. Lấy được vàng mười, Vân giữ chồng như báu vật, nhìn thấy phụ nữ nào lại gần Phong là nghi ngờ, ghen tuông.
Phát sợ vì thói ghen tuông của vợ, Phong không bao giờ dám chụp ảnh với đồng nghiệp nữ, không đi họp lớp, không du lịch cùng cơ quan. Anh luôn tránh phái đẹp cho yên cửa yên nhà.
Nhưng Vân vẫn không yên tâm. Cô luôn đặt ra mọi câu hỏi nghi ngờ. Bạn bè, đồng nghiệp kể chuyện bồ bịch, cô lại về dằn mặt chồng: "Anh đừng có léng phéng với con nào đấy. Em là em không bao giờ để yên đâu. Đừng như mấy ông đồng nghiệp của em".
|
(Ảnh minh họa) |
Tháng 10 này Vân chuyển trường mới cho con. Sau một lần Vân nhờ Phong đón con, bỗng dưng Vân thấy Phong thường xuyên nhiệt tình đề nghị đi đón con giúp vợ. Đi đón bé Bon về là Phong và mẹ chồng Vân lại thì thầm to nhỏ.
"Có khi nào Phong thích phụ huynh hay cô giáo lớp bé Bon? Lại còn thêm mẹ ủng hộ thế kia. Chắc chắn là có chuyện", máu hoạn thư nổi lên, Vân nghĩ kế theo dõi.
Sáng ra Vân báo đi công tác 2 ngày. Phong vui vẻ nhận lời đón con. Chiều bốn giờ Vân đã chờ chực ở quán cà phê bên đường. Đúng như cô dự đoán, Phong đón bé Bon xong đứng chờ ai đấy ở cổng trường có vẻ rất sốt ruột.
Trời ơi, Vân thấy đỏ hết mặt, tai nóng bừng và máu sôi lên. Phong đang tươi cười nói chuyện với ả đàn bà xinh đẹp. Bên cạnh là thằng bé con giống Phong như đúc, nó lớn hơn Bon và đang đưa tay đòi bế. Vân muốn lao ra giết ngay đôi gian phu dâm phụ. Nhưng khựng lại vì bé Bon đang ở đấy.
Đợi Phong dắt bé Bon quay vào khu gửi xe, Vân lao nhanh sang đường. Không nói nhiều, cô giằng ngay túi xách ả kia ném xuống đất. Lúc ả ta chưa kịp trấn tĩnh, cô giật khẩu trang thằng bé kia để nhìn kỹ. "Cô không thể nhầm được, nó như bản sao của Phong vậy. Anh ta đã lừa cô. Nó chắc chắn là con riêng của anh ta trước khi cưới cô", Vân đau đớn và rồi liên tiếp tát vào mặt ả, vừa túm tóc vừa chửi rủa kẻ ong bướm với chồng cô.
Cả đám đông xúm vào xem trước cổng trường, thằng bé kia khóc ầm ĩ thu hút sự chú ý. Đánh chán, Vân ngồi xuống vỉa hè khóc như điên dại còn ả kia hoảng loạn dỗ dành thằng bé.
Đúng lúc đấy Phong lấy xe ra. Nhìn thấy Vân ngồi khóc, đầu bù tóc rối. Mặt Phong biến sắc, anh ta chạy lại đỡ ả kia và dỗ dành đứa bé. Còn Vân, Phong giơ tay tát một cái và quát lớn: "Cô về ngay cho tôi. Đồ điên, cô hại người rồi". Nói rồi Phong lôi cô ra xe.
Hai vợ chồng cãi nhau ầm ĩ trên tầng hai: "Cô ghen tuông đến mức bệnh hoạn rồi. Cô biết cô đánh ai không? Đấy là người đã sinh con cho anh trai tôi. Anh ấy mất trước ngày cưới và chị Hà đã mang bầu đứa bé. Vì muốn giữ đứa con, chị ấy đã chấp nhận lấy một người bạn. Nhà anh ta giàu có và nổi tiếng nên gia đình tôi không dám liên hệ để tránh phiền phức cho chị và cháu. Nay thằng Bon về đây học tôi mới may mắn được gặp cháu tôi. Vậy mà cô phá nát tất cả".
Mẹ chồng Vân chỉ tay: "Cô là người vợ không biết điều. Cô ghen tuông vô lối khiến thằng Phong khó xử với bạn bè đồng nghiệp còn chưa đủ sao? Lần này Hà mà bị nhà chồng nó đuổi ra khỏi nhà thì cô cũng không cần ở nhà này nữa. Nhà tôi không chấp nhận thứ con dâu như cô".
|
(Ảnh minh họa) |
Vân oà khóc vì ân hận, cô không biết cần nói gì để được tha thứ. Cô đã bị cơn ghen tuông mù mắt mà quên mất người anh sinh đôi đã qua đời của Phong. Từ lúc về làm dâu, cô chỉ nghĩ đến việc giữ chồng mà không quan tâm đến những chuyện cũ của gia đình. Giá như cô tâm sự với mẹ chồng nhiều hơn thì đã không có ngày hôm nay. Giờ cô phải làm sao?