Đêm nay lại một đêm con không ngủ, không phải thức để học bài như mọi khi, mà vì con vẫn tự trách mình đã không cố gắng nhiều hơn. Con thương bố, dù bố cố cười nói nhưng trong lòng chắc cũng ít nhiều thất vọng.
Từ nhỏ con đã học chậm hơn bạn bè. Bố mẹ phải dành nhiều thời gian cho con, tỉ mỉ giảng từng câu ca dao, từng phép toán. Ngoài thời gian đi làm, thời gian còn lại bố dành cả cho con. Bố chơi cùng con, bố học cùng con, hơn cả một người thầy, hơn cả một người bạn. Mỗi khi con được điểm cao con vui lắm, con vui vì biết bố sẽ vui. Nhưng bố lại nói bố vui không phải vì con điểm cao mà là vì bố biết con luôn cố gắng.
Bố của con từ một kĩ sư bình thường, nhờ chịu khó tìm tòi học hỏi mà được lên trưởng phòng, rồi làm giám đốc nhà máy. Bố bận rộn hơn, không còn nhiều thời gian cho gia đình, nhưng những lúc rảnh bố vẫn xem bài vở của con. Con ngày một lớn, không còn thích ngồi học có bố ngồi bên. Nhưng mỗi khi con học bài khuya thì phòng bố vẫn sáng đèn. Bố nói bố luôn sẵn sàng nếu con có gì cần hỏi.
Lớp 12, con có bạn trai cùng lớp để ý. Những rung động đầu tiên có lẽ bố trải qua rồi cũng biết, mọi thứ đều rất ngọt ngào. Cô giáo chủ nhiệm nhắn mẹ, mẹ nói gì với bố con không hay. Nhưng trong bữa cơm tối, bố hỏi con:
- Uyên có bạn trai rồi à? Cô giáo nhắn bố mẹ nhắc nhở các con, năm nay là năm cuối rồi, nên lo học hành đã.
Con định chối, định nói rằng các bạn trêu cho vui thôi, nhưng con chưa kịp nói thì bố đã cười: "Thực ra tuổi học trò mà không có chút yêu đương thì bớt vui đi nhỉ. Ngày xưa bố còn có bạn gái từ lớp 11 cơ. Nhưng yêu vui quá, chểnh mảng học hành nên mới trượt đại học đó. Chuyện tình cảm thì không ai cấm ai được, bố chỉ muốn con cân nhắc xem vào thời điểm này yêu đương hay học hành quan trọng hơn. Thật ra con còn cả một cuộc đời dài phía sau cho chuyện tình cảm, nhưng nếu bây giờ không học, cuộc sống con có thể sẽ vất vả hơn. Tất nhiên, nếu có thể vừa yêu vừa học tốt thì còn gì bằng, đúng không?".
Bố luôn như thế, bố chẳng cấm con cái gì bao giờ, nhưng chỉ cần bố nói là con biết con cần phải làm gì. Con vẫn là đứa con ngoan mà. Bố mẹ vất vả nhiều, con không muốn bố mẹ phải bận lòng vì con nhiều hơn nữa.
|
Ảnh minh họa: Getty Images. |
Những ngày con ôn thi tốt nghiệp, chỉ cần con chưa ngủ, bố mẹ vẫn thức cùng con. Bố bảo con đừng gắng sức, muốn ngủ thì cứ ngủ, muốn đi chơi thì cứ đi, đầu óc phải thư thái thì học hành mới hiệu quả. Nhưng con biết con vốn không phải là một đứa có tố chất thông minh. Để đạt được một thành tích nào con cũng phải cố gắng nhiều hơn so với người khác, huống hồ là thi đại học, không phải quá khó nhưng cũng chẳng dễ chút nào.
Hôm nay, khi điểm thi công bố, con hồi hộp biết chừng nào. Bố mẹ cũng hồi hộp theo con. Con ngồi một mình trong phòng tra cứu điểm thi. Với số điểm con đạt được thật khó để theo học nguyện vọng như bố mẹ và con đã bàn chọn trước đó. Con rất buồn, chắc con không đủ điểm học đại học rồi. Con muốn khóc, nhưng con không khóc.
Con ra ngoài, bố mẹ ngồi xem ti vi, thấy con ra thì tỏ vẻ chờ đợi. Con cố nói một cách rõ ràng dù giọng rất nhỏ: "Có lẽ con không đỗ đại học rồi". Mẹ hỏi con được bao nhiêu điểm, còn bố bảo con ngồi xuống ghế đi, ăn trái cây đi: "Ôi, năm nay không đỗ, nếu con muốn thì năm sau thi lại, không muốn thi nữa thì đi học nghề con thích, có sao đâu. Bố ngày xưa thi ba năm mới đỗ đại học đây. Sự học là học cả đời, học mọi lúc mọi nơi, chẳng có gì phải buồn cả. Ai cũng đỗ đại học thì trường đâu mà học cho đủ".
Con đã định không khóc rồi, vậy mà khi thấy bố vừa cười vừa nói, nước mắt con đã không kìm lại được. Bố mẹ chỉ sinh có mình con, chắc cũng dành cho con rất nhiều kì vọng. Vậy mà chỉ việc làm cho bố mẹ tự hào, con cũng không làm được. Bố cứ cười cười nói nói rằng, bố không mơ con thành ông nọ bà kia, bố chỉ mong con có thể tự lo được cho mình và sống một cuộc đời hạnh phúc.
Con cảm ơn bố mẹ vì đã không than phiền, không tỏ ra thất vọng, không so sánh con với con nhà người ta. Cảm ơn bố mẹ đã luôn đón nhận con như những gì con vốn có, không đòi hỏi quá cao, cũng không làm cho con tự ti, xấu hổ. Lúc con thông báo điểm thi cho bố mẹ, con khóc, bố nghĩ do con buồn. Nhưng con không buồn đâu bố ạ, vì con biết dù con như thế nào bố mẹ vẫn luôn yêu con.
Con mong rằng có nhiều bạn hôm nay có nỗi buồn giống con sẽ được cha mẹ mình cảm thông, chia sẻ. Đại học không phải là con đường duy nhất để bước vào đời. Và con vẫn luôn nhớ lời bố nói, nếu đường thẳng có chướng ngại vật thì hãy tìm đường vòng để đi, miễn mình đủ kiên trì và biết rõ mình muốn đi đâu. Đường dù vạn dặm xa xôi, chỉ cần mình đi chắc chắn sẽ tới nơi mình muốn tới.