Tôi yêu cô ấy thật lòng nên luôn lo toan cho cô ấy. Tôi cũng không phải là người ki bo, kẹt xỉ, đo lọ nước mắm đếm củ dưa hành nhưng càng ngày tôi càng nhận ra hình như tôi không nhận được tình yêu chân thành từ cô ấy.
Trước đây mỗi lần đi ăn uống, đương nhiên tôi đều trả tiền. Tiền thuê trọ, điện nước của chỗ cô ấy ở cũng một tay tôi xoay sở. Dẫn cô ấy vào đâu cô ấy thích đồ gì tôi đều mua cho dù thực tình tôi không phải người quá dư giả. Hồi em trai cô ấy nằm viện, tôi cũng lo hết viện phí. Tôi nói ra không phải để kể công mà để thấy rằng yêu cô ấy tôi không hề tiếc gì.
Vậy nhưng ngược lại, cô ấy dường như không thấy quý những chia sẻ của tôi. Trong mắt cô ấy mọi thứ như đương nhiên phải vậy. Cô ấy chưa từng nói cảm ơn hay biểu hiện sự cảm kích. Cô ấy hồn nhiên nhận và hồn nhiên tiếp tục oder đồ cô ấy muốn rồi người trả tiền đương nhiên vẫn là tôi. Dịch dã nhiều người khó khăn, tôi cũng vậy nhưng cô ấy không để ý. Cô ấy vẫn đều đặn gửi các khoản chi phí hàng tháng cho tôi để tôi lo. Cô ấy không ra ngoài được thì đặt đồ về nhà, từ đồ ít tiền đến nhiều tiền, tôi đều thấy tài khoản của mình bị trừ vì tôi đưa mật khẩu cho cô ấy sử dụng thẻ. Những lúc tôi mệt hay tâm tư, cô ấy dường như không biết. Nhưng khi tôi hết tiền trong thẻ thì cô ấy vội vàng báo ngay.
Viết ra những dòng này tôi đã có câu trả lời cho mình. Nhưng tôi vẫn muốn hỏi mọi người, tôi như vậy là do tôi quá chi li tính toán với tình yêu của mình? Cô ấy như vậy là bình thường như bao cô gái khác hay cô ấy chỉ lợi dụng tôi?