Thỉnh thoảng chồng tôi có đi nhậu với bạn bè và đến 9h tối anh ấy đã ở nhà nên tôi không có cấm cản gì. Mỗi lần chồng về nhà, tôi luôn chuẩn bị sẵn cốc nước giải rượu để anh nhanh hồi phục sức khỏe.
Tôi không thích chồng uống rượu nhưng có cản cũng chẳng được nên phải thích nghi và khuyên bảo anh ấy không được đi quá giới hạn.
Dù vậy, tôi không thể chấp nhận người chồng hư hỏng, buông thả, tụ tập bạn bè đi tăng 2, 3. Có lẽ ngủ cả đêm ở trong nhà nghỉ với người con gái khác nên khi tôi gọi, anh không nghe máy. Càng nghĩ tôi càng giận chồng.
Đến 6h sáng hôm sau, thấy chồng bấm chuông cửa, tôi không thèm mở cổng mà mang quần áo ném ra đường rồi đuổi anh ấy đi. Tôi không muốn nghe những lời chồng giải thích mà đi nhanh vào trong nhà khóa cửa lại.
Nếu tôi không đuổi chồng đi thì anh đâu phải chịu đau đớn thế này. (Ảnh minh họa)
Chồng tôi bỏ đi thật, ngày hôm sau không thấy anh gọi điện hay nhắn tin gì cả, đến lúc này tôi bắt đầu lo và hối hận. Tự nhủ giá tôi bình tĩnh để chồng vào nhà thì mọi chuyện đâu tệ như thế này.
Tôi linh cảm có điều chẳng lành nên đã gọi điện đến công ty và những người bạn nhậu của chồng nhưng không ai biết chồng tôi đang ở đâu. Đúng lúc đầu óc tôi đang rối tinh lên thì em họ gọi điện bảo tôi vào bệnh viện gấp, chồng tôi đang cấp cứu.
Đến bệnh viện, nhìn thấy cậu em họ đứng bần thần mà tôi hoảng sợ hỏi dồn dập. Tiến nói đêm hôm chồng tôi uống rượu bị trúng gió, không về được nên ngủ nhờ nhà bạn. Sáng ra không dám về nhà, sợ vợ mắng nên chồng tôi đến nhà em ấy ở.
Cả ngày ở nhà Tiến, chồng tôi kêu đau bụng không đi làm được. Tiến nghĩ anh uống rượu nhiều nên bị đau dạ dày và mua thuốc cho chồng tôi uống.
Đỡ hơn một chút nên chồng tôi vội về nhà, nào ngờ tôi không cho anh vào mà đuổi đi nên anh lang thang bên ngoài, tới khi đau quá không chịu được thì gọi điện cho Tiến đưa vào viện.
Hôm nay, chồng tôi đã qua cơn nguy kịch.